Hắc Vụ Phong Sơn quả thật là phải tới thủ đô lấy cảnh, hơn nữa nhân vật cần ngoại cảnh chủ yếu là Hạ Đồng Đồng của Việt Từ, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng cậu sắp về đây ngay, vì phân cảnh ở bên thành điện ảnh vẫn chưa quay xong, thời gian này thật sự nhiều vất vả, những lời Lô Khê nói trên lễ đính hôn hoàn toàn là nửa thật nửa giả hòng lừa gạt cho qua.
Nhưng lừa gạt nhất thời chỉ là vô dụng, để không bị chú nhỏ bắt được nhược điểm, cậu phải tự bỏ tiền túi ra gánh hết mọi phí dụng của đoàn phim, coi đó là điều kiện giúp đả động Lạc Dương, thế mới được đền bù mong muốn.
Đương nhiên, không phải lúc nào cậu cũng đều được như ý, tỷ dụ như lúc này.
"Lô Khê, con m* nó cậu tham gia cái lễ đính hôn mà cũng bị thương ở tay được là sao, cậu bị mù à?" Lạc Dương vừa nhìn thấy cái bàn tay bọc như bánh chưng của cậu là lập tức lửa giận ngút trời: "Có thật là cậu tham gia lễ đính hôn không đấy, hay là tham gia võ đài hả! Cậu muốn chết thì cũng phải chờ hơ khô thẻ tre cho tôi rồi hẵng chết, đừng có đ*m* nó làm trễ tiến độ quay phim của tôi!"
Lô Khê không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, cãi ngược lại không chút khách khí: "Tiến độ quay phim sẽ không bị trễ, vết thương nhỏ ấy không cần đạo diễn Lạc phải quan tâm, nghe nói dạo này đạo diễn Lạc lại bị cao huyết áp, chú ý an toàn đừng làm nổ vỡ mạch máu."
"Fuck!" Mặt Lạc Dương nhất thời đen kịt: "Thằng nhóc ranh, đợi hơ khô thẻ tre xong xem tôi có gϊếŧ cậu không!"
Lô Khê nhướn mày, đang định cãi tiếp, dư quang thoáng thấy Việt Từ và Phương Trung Quy đang cùng đi từ đằng xa về phía này, chợt ngưng nói, vẻ không kiên nhẫn trên mặt đều rút hết đi, ánh mắt liếc Phương Trung Quy cứ như dao nhỏ đâm vào, khi chuyển sang nhìn Việt Từ thì lập tức biến thành một đôi mắt mèo sáng lấp lánh, nhấp nhấp môi không nói lời nào, như Godzilla trong chớp mắt biến thành thú nhỏ đáng thương.
Hai người đi tới, Phương Trung Quy nhìn nhìn Lô Khê làm bộ làm tịch, lại nhìn nhìn Lạc Dương đang từ nóng nảy chuyển thành khiếp sợ, cười nhạt ôn hòa, hỏi: "Từ xa đã nghe thấy tiếng đạo diễn Lạc kêu, có chuyện gì thế?"
Lạc Dương nâng cằm ý bảo anh xem cái tay bánh chưng của Lô Khê, hỏi: "Cậu cũng đến lễ đính hôn đó, có biết cậu ta làm sao mà bị thương ở tay không, là do độc mồm nên bị người ta đánh hay do ngu quá nên bị đánh?"
Đôi mắt Phương Trung Quy khẽ động, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả kíƈɦ ŧìиɦ địch, anh nói: "Thanh Khê, chuyện này đúng là cậu không đúng, vô tình bị thương thì chưa nói làm gì, nhưng tay cậu bị thương như thế nào, lại làm sao mà thương càng thêm thương, hẳn bản thân cậu phải biết rõ ràng.
Cậu là một diễn viên, hiện giờ đoàn phim đang ở thời khắc mấu chốt, lại chỉ vì nhất thời tức giận mà tự gây thương tích rồi mặc kệ. Thân là diễn viên, tính chuyên nghiệp ở chỗ nào, tôi chưa nhìn thấy."
Mặt Lô Khê tức khắc lạnh xuống, ánh mắt tràn ngập sát khí bắn thẳng lại, ý bảo anh một vừa hai phải, nếu không có Việt Từ ở đây, Khê thiếu có tiếng nóng nảy không phục ai đã sớm nổ tung rồi.
Việt Từ nghe vậy thì nhíu mày, hỏi: "Làm sao bị thương?"
Khi anh biết đến, chỉ thấy đối phương đã bị chảy đầy máu lại không chịu băng bó, không rõ nguyên nhân cụ thể, giờ nghe kể xem ra còn có nội tình.
Phương Trung Quy không nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lô Khê, tiếp tục bỏ đá xuống giếng, ngữ khí không mặn không nhạt: "Trong tiệc đính hôn, dùng tay không bóp nát ly rượu, lúc ấy Khê thiếu uy phong vô cùng, anh đang bận ứng phó Phó Tấn nên không chứng kiến hành vi của cậu ấy, quả thật đáng tiếc."
Lô Khê bị anh bỏ đá xuống giếng tức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghe câu cuối lại nảy ra một ý tưởng mới. Cậu cầm bàn tay bị thương, quay về phía Việt Từ đang nhíu mày, cười cười tự giễu, nói với vẻ cô đơn: "Lúc ấy anh đang cùng chú nhỏ đứng cạnh nhau, sao mà để ý được em đã xảy ra chuyện gì."
Phương Trung Quy nheo mắt, đúng là kĩ năng diễn xuất nâng cao, loại chiêu số này cũng dùng đến.
"Cậu nhóc tuổi không lớn, tính tình cũng không nhỏ." Việt Từ trông bộ dạng ủy khuất của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói cũng rất nuông chiều: "Cứ tức tối là tự hại bản thân, thói quen này không tốt."
Lô Khê cứng đầu nhìn anh, thấy Việt Từ không giận liền tiến thêm bước nữa, nói giọng khàn khàn: "Vậy anh chia tay với chú nhỏ, được không."
Phương Trung Quy nhướn mày, thấy cậu được voi còn đòi tiên, không chỉ thế, thiếu niên còn tranh thủ lúc Việt Từ không chú ý vứt cho anh một ánh mắt, đắc ý chói lọi.
A___ chỉ sợ là đắc ý quá sớm, dựa theo những gì anh hiểu về Việt Từ, một khi anh ấy đã biết chuyện xảy ra như thế thì làm sao có thể chỉ một câu nhẹ nhàng là cho qua.
Quả nhiên, ngay khi Lô Khê cho rằng đã qua cửa thì chợt nghe Việt Từ chuyển câu, giọng biến thành nghiêm túc: "Nhưng, Thanh Khê, việc lần này cậu làm tôi thật thất vọng."
Lô Khê "lộp bộp" trong lòng.
Việt Từ nhìn cậu, nói nghiêm túc: "Có lẽ cậu còn nhỏ, nhưng làm diễn viên thì không thể đùa, lòng bàn tay bị thương của cậu không hết nửa tháng thì không khỏi hẳn, phân cảnh diễn trong nửa tháng này sẽ phải quay như thế nào, mỗi ngày đoàn phim mất đến mấy chục vạn kinh phí, nửa tháng sẽ tổn thất khoảng bốn, năm trăm vạn, mặc dù có thể tìm cách tránh, nhưng cảnh quay của nhân vật chính rất quan trọng, dù làm thế nào cũng sẽ không tránh được việc bị ảnh hưởng. Chưa nói đến bị thương ngoài ý muốn, đây lại là tự hại thì thật vô trách nhiệm."
Lô Khê cứng đờ người, biện giải: "Em có thể quay, vết thương nhỏ ấy không tính là gì, không nghiêm trọng đến nỗi không thể quay."
"Nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim." Việt Từ hơi hơi nhíu mày, thở dài: "Vết thương sau này kết vảy có thể dùng phấn che giấu, nhưng sẽ khiến nó càng nặng thêm. Dù cậu không nghĩ cho bản thân mình, hiệu quả cảnh quay vẫn sẽ phải chịu ảnh hưởng, không đạt được thập toàn thập mỹ. Có lẽ cậu cho rằng anh hà khắc, nhưng đã là công việc thì nên toàn tâm đối đãi, dùng trạng thái tốt nhất cho ra hiệu quả tốt nhất. Nếu không phải thế, dùng cậu hay dùng những người khác có gì khác nhau?"
Ngữ khí câu cuối đã cực kỳ nghiêm khắc.
Lô Khê bị nói á khẩu, cậu mím môi, sắc mặt biến trắng, nhưng không tìm được lời nào để cãi lại, thậm chí nội tâm cũng có chút tán đồng ý kiến đối phương. Thanh niên trước mắt nghiêm đến khắc nghiệt, nhưng chính anh ấy cũng là người diễn viên tốt nhất trong cảm nhận của cậu. Lúc đầu, không phải cậu kính trọng đối phương chính ở điểm này sao. Một diễn viên thuần túy, vô luận là trên phương diện diễn xuất hay phương diện chuyên nghiệp, đều hoàn toàn thuần túy.
Mãi lâu sau, Lô Khê mới khàn khàn lên tiếng: "Anh Việt, em sai rồi, em đã không nghiêm túc với công việc, em sẽ tỉnh lại."
Lần này gọi "Anh Việt" không phải vì cố ý muốn làm nũng tranh sủng, mà xuất phát từ sự tôn trọng tận trong tâm. Cậu đã thật sự tỉnh ra sau khoảng thời gian u mê kiêu ngạo này, chỉ vì nóng nảy mà vứt cả trái tim ban sơ khi đến với giới giải trí của mình ra sau đầu.
Việt Từ cười khẽ, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Anh tin em, Thanh Khê."
Không hề nhiều lời, lại làm Lô Khê hơi ngẩn ra, sau đó sắc đỏ lặng lẽ bò lên vành tai.
Lạc Dương đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, hận không thể trừng lòi cả mắt, nói vài câu ba xạo như vậy đã thu phục được thằng quỷ này? Phải biết, chính vì tên nhóc này mà hai người họ đã cãi nhau ở phim trường không biết bao nhiêu lần, gần như ngày nào cũng cãi nhau, đến nỗi nhân viên trong đoàn đã tập mãi thành quen, còn coi đó là kịch để xem, đủ hiểu tần suất cao như thế nào.
Nhưng cậu thiếu gia kiêu ngạo không nghe lời ấy vẫn cứ luôn tự làm theo ý mình, khiến Lạc Dương vốn nóng tính cũng không thể không thừa nhận đây quả thật là khúc xương khó gặm, vậy mà tại sao đến trong tay Việt Từ lại thành miếng sườn ngon miệng rồi thế?
Thái độ thành khẩn như vậy đúng là Lô Khê ư?
Lô Khê tỉnh ngộ ra thật, có thể thấy rõ từ hành vi của cậu. Để không kéo dài tiến độ quay phim, lần này cố ý quay cảnh nhân vật chính bị