Để tránh gặp phải đám bạn cắc cớ, sau khi gặp nhau, Phó Cảnh Việt đưa luôn bọn họ đến du thuyền ở bến tàu bên kia, chẳng qua bầu không khí hiện tại trên du thuyền này có chút quỷ dị, nói chính xác thì người nào cũng có hành vi thật quái dị, không khí đã quỷ dị lâu rồi.
"Tôi không phải bạn gái thầy Việt..."
"Chúng tôi không hẹn hò, chỉ là quan hệ bạn bè..."
"Các anh đừng hiểu lầm..."
Cô bạn gái Phương Tiếu mà Việt Từ dẫn theo, đang mắt to ngập nước dưới cái nhìn của Phó Cảnh Việt, nhút nhát lại vô tội tung ra ba câu phủ nhận liền lúc, vừa nói vừa cắn cắn môi, liếc trộm Việt Từ cách đó không xa, hai má đỏ ửng, điệu bộ thiếu nữ hoài xuân thẹn thùng.
Phó Cảnh Việt lúc đầu thất thố để lộ cảm xúc giờ đã khôi phục lại, làm đứa cháu lớn nhất xuất sắc nhất của Phó gia, nhân tài có thể tiếp nhận xử lý mấy công ty con dưới trướng tập đoàn Phó thị một cách gọn gàng ngăn nắp, tuy anh ghét loại Bạch Liên Hoa thích chơi đùa thủ đoạn này, nhưng không có nghĩa sẽ bị đối phương dắt mũi dẫn đi, lúc nãy tức giận cũng là vì Việt Từ chứ không phải vì cô ả này.
Anh mỉm cười không lộ vẻ gì, xem xét cô nàng làm bộ làm tịch, giọng ôn hòa an ủi: "Cô Phương không cần phải lo lắng, không có ai hiểu lầm cô là bạn gái Việt Từ đâu, bởi chúng tôi đều đã gặp người yêu của cậu ấy, hơn nữa tôi tin cô Phương là cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, tất sẽ không làm ra loại hành vi quyến rũ đàn ông đã có gia đình để tự rước nhục."
Ngữ khí như là đang an ủi, nhưng lời lẽ sao nghe đến chói tai.
Quả nhiên, Phương Tiếu nghe xong tức khắc nghẹn lại, theo bản năng nhìn về phía thanh niên ngoài boong thuyền, hốc mắt hơi dâng nước mắt, sắc mặt thương tâm muốn chết, thấy đối phương không đáp lại ý mình, lại xoay đầu cười cười miễn cưỡng, nói: "... Đúng, anh nói đúng, tôi thật lòng chúc phúc thầy Việt và người yêu bách niên giai lão."
Từ đầu đến cuối, Giản Đơn ngồi chống cằm trước bàn, nhàm chán nhìn hai người lời qua tiếng lại tràn ngập khói thuốc súng, mà đầu sỏ gây tội lại đeo kính râm nằm phơi nắng trên boong như chẳng cảm thấy gì, bộ dạng thích ý như thể đến hóng gió biển thật vậy.
Cậu ta hoàn toàn không biết tới trận sóng ngầm mãnh liệt trên du thuyền thật sao? Chắc không phải chứ, thái độ bình tĩnh như vậy giống không thèm quan tâm chuyện đó hơn, không hề có ý muốn tham dự hoặc ra tay can thiệp, mặc kệ bọn họ phát huy. Quả không hổ là người có thể bắt lấy Phó Tam gia, chỉ riêng phần tố chất tâm lý không sợ lật xe này đã đủ làm người líu lưỡi.
Giản Đơn câu môi cười cười, ánh mắt nhìn thanh niên lóe ra hứng thú tràn trề, gã cầm bình rượu rót hai chén rượu đỏ, vòng qua chỗ chiến trường ra ngoài, lặng lẽ hướng về phía mục tiêu.
....
Du thuyền đi rất chậm, gió biển mang theo mùi tanh, ánh nắng ấm áp vẩy lên người khiến chân tay duỗi ra thoải mái, Việt Từ phát tiếng than thỏa mãn, tiếng Nguyên Tiếu biểu diễn cách đó không xa chính là bài hát ru tốt nhất, nghe loáng thoáng một hồi đã làm anh mệt mỏi buồn ngủ.
Ngay thời điểm anh sắp ngủ, đỉnh đầu lại bị bóng đen che phủ, anh mở mắt đối diện một đôi mắt hoa đào chứa ý cười, con ngươi trong trẻo mang theo tìm tòi nghiên cứu đánh giá anh, thấy anh mở mắt, người đàn ông đưa chén rượu qua:
"Uống, nhuận nhuận hầu."
Việt Từ rất tinh tường loại ánh mắt này, tựa như ánh mắt chính anh ngày xưa từng lộ ra khi nhìn thấy thứ gì gây hứng thú. Bắt đầu từ khi bọn họ gặp mặt, ánh mắt đối phương vẫn luôn dừng trên người anh, không hề che giấu thứ hứng thú chói lọi, Việt Từ không ngoài ý muốn.
Anh chống boong tàu ngồi dậy, nhận chén rượu nhấm một ngụm, lười biếng hỏi: "Trong đó còn chưa cãi xong à?"
"Chưa xong, tinh lực còn tràn trề lắm." Giản Đơn nhìn thoáng qua bên trong rồi đáp lại, nhếch môi hỏi: "Cứ mặc kệ họ cãi nhau thế, cậu không sợ xảy ra chuyện gì à? Dùng ngôn ngữ hiện tại mà nói, chính là lật xe?"
Việt Từ cảm thấy vấn đề này thật buồn cười, anh cười nhẹ hai tiếng mới nói: "Anh bạn nhỏ, nên nói cậu nghĩ quá đơn giản hay quá phức tạp đây?" Trước ánh mắt kinh ngạc mà nghi hoặc của Giản Đơn, anh cảm khái nói: "Thật tình tôi không thích chơi trò này cùng các cậu lắm. Lý do vì các cậu nói chung thường cảm thấy bản thân là một tay chơi già đời, nhưng khi chơi lại rất ấu trĩ, cực kỳ giống đứa trẻ trộm mặc áo váy đồ trang điểm của mẹ, tự cho là bắt chước hành động cử chỉ của người lớn thì đã thành người lớn, thật ra hoàn toàn chưa nhìn ra tinh túy.
Tất nhiên, tôi không nói nhằm vào cậu, chỉ là nhớ tới một sự tình nên nói ra suy nghĩ thôi."
"Anh bạn nhỏ?" Giản Đơn nhấm nuốt ba chữ kia, cảm thấy bị người nhỏ tuổi hơn mình gọi như thế thực hoang đường, đồng thời mặt khác lại cảm thấy đối phương vô tình toát ra sự tự tin tiêu sái đó quả thực làm người ta không dời được tầm mắt, gã nghiền ngẫm cười cười, hỏi lại: "Vậy cậu có cách giải thích như thế nào, không ngại dạy anh bạn nhỏ này chút?"
Việt Từ nhìn gã, biết gã không phục, nâng cằm lên chỉ về hai người trong thuyền, nói: "Trước không nói tôi và bọn họ có loại quan hệ như cậu suy nghĩ hay không, thì cứ coi bọn họ đều là hậu cung của tôi, sao tôi lại phải ngăn cản họ? Chính vì không muốn lật xe, nên càng không thể ngăn cản bọn họ tranh chấp, quan hệ bọn họ càng bất hảo thì chẳng phải tôi càng có quyền lực à, nếu bọn họ lại chung sống hài hòa... Vậy chẳng phải tiếp đó sẽ hợp lại đối phó tôi?"
Giản Đơn ngơ ngẩn, nhìn anh tươi cười tùy tiện, lắc đầu ách giọng nói: "Thật hổ thẹn, phương diện này tôi tự nhận mình là học sinh tiểu học, có điều đối với Tam gia cậu cũng dùng chiêu thức ấy sao, cho hắn cạnh tranh với những người khác làm niềm vui?"
Nghĩ đến Tam gia cũng tham gia tranh sủng, Giản Đơn chỉ cảm thấy cảnh tượng kia thật khó lòng tưởng tượng, khủng bố đến nỗi toàn thân gã nhất thời nổi da gà.
Việt Từ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng gã, chậm rãi nói: "Thế nên tôi chưa bao giờ thừa nhận mình với hai người trong kia có quan hệ giống cậu nghĩ, hết thảy đều là cậu tự đoán mò thôi. Trên thực tế hai người họ chỉ là tên nào tên nấy nhàn rỗi chán chường mới nháo nhau, liên quan gì tới tôi chứ?"
Một tên thay chú mình đả kíƈɦ ŧìиɦ địch, một đứa thích giả vờ vui quên trời đất, hai người đắm chìm trong màn biểu diễn của bản thân không thoát ra được thì liên quan gì đến anh, anh can thiệp làm khỉ gì?
Giản Đơn há há mồm, đang định nói gì, chợt nghe xa xa có tiếng gọi ầm ĩ, gã quay đầu về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một con thuyền thể tích không khác du thuyền là mấy đang chạy về phía này, trên boong đứng vài người trẻ tuổi, tên cầm đầu hô với sang: "Giản Đơn, cậu giỏi lắm, dám cùng Phó Cảnh Việt lừa bọn tôi! Tôi thấy hết rồi, Phó lão Nhị cũng đang ở trong đó___"
Tên đứng cạnh cũng ồn ào: "Có phải vị thím nhỏ kia cũng ở đó không, đâu đâu, có phải là người bên cạnh cậu không hả?"
Tiếng gọi ầm ĩ ngày càng gần, Phó Cảnh Việt và Nguyên Tiêu cũng chạy ra, người ra trước vừa thấy đám bạn đầu trâu mặt ngựa ngày càng gần tức khắc tối sầm mặt, lại nhìn cô ả bên cạnh đã chạy tới chỗ Việt Từ, liên thanh kêu yếu đuối: "Bọn họ là ai thế, thầy Việt, em thấy hơi sợ..."
Sắc mặt Phó Cảnh Việt càng đen.
Anh chưa kịp nói, đã thấy "thím nhỏ" quay nhìn anh với vẻ ý vị sâu xa, tuy không nói gì nhưng nhìn mà Phó Cảnh Việt phá lệ chột dạ, không rảnh đi ghét đóa Bạch Liên Hoa làm bộ làm tịch lả lướt yếu đuối kia nữa, anh đen mặt quay đầu đuổi đám bạn phá hoại, ý bảo chúng nó cút nhanh, đáng tiếc với sự hấp dẫn của "thím nhỏ", thái độ hung ác đó hoàn toàn không có tác dụng gì.
"Lũ thần kinh này." Giản Đơn đỡ trán: "Cũng không thể để bọn họ phá vỡ hưng trí của chúng ta được, tôi đi bảo người lái chạy nhanh lên."
Việt Từ hỏi: "Không chào hỏi họ à?"
"Không việc gì phải tiếp đón, chỉ là một đám bệnh dại." Phó Cảnh Việt mắng chửi không lưu tình: "Bệnh điên