Nhà chính Phó gia vẫn tĩnh lặng như trước, đèn thủy tinh sáng như mặt trời trên đỉnh đầu cũng không thể xua tan hơi thở lạnh lẽo trong phòng khách. Nhóm người hầu cúi đầu đứng trong góc như người máy chờ đợi được sai bảo. Không khí áp lực đến mức có thể nghe tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc, mà bầu không khí âm trầm này cuối cùng bị mấy tay vệ sĩ áo đen xách một thân thể đàn ông đi vào phá vỡ.
Gã đàn ông bị vứt trên đất phát ra tiếng bịch nặng nề, mặt gã va vào đất bị che khuất, phần gáy dính tóc tai và máu tươi lẫn lộn, thân hình to cao, quần áo tả tơi như vừa trải qua ác chiến, lúc này đang quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, máu tươi chậm rãi chảy từ người xuống, làm ướt sũng sàn nhà vốn sạch bóng, cũng khiến bầu không khí lạnh lẽo nghiêm cẩm nhiễm lên mùi máu tanh.
Người đàn ông dẫn đầu đám vệ sĩ áo đen rõ ràng chính là Phó Nhị gia Phó Bồi Diệp, khuôn mặt cứng cỏi của hắn cũng bị thương, con mắt phiếm ánh sáng u tối như lang sói, vẻ mặt cà lơ phất phơ ngày thường đã hóa thành khát máu vặn vẹo. Hắn nhìn thoáng qua cái đống tả tơi trên sàn, hắng giọng, hỏi: "Chú ba đâu?"
Đặc trợ Đoạn nói: "Tam gia đang trên đường ạ."
Phó Bồi Uyên chưa tới, hai cụ trên tầng đã bị động tĩnh lớn đó làm bừng tỉnh, cụ ông và cụ bà cùng nhau đi xuống cầu thang, cụ bà thò đầu xem xét cái đống bầy nhầy trên sàn, đã trải qua sóng to gió lớn nên cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là rất buồn bực: "Đây là cái gì mà con lại xách vào trong nhà vậy hả?"
Phó Bồi Diệp cười hì hì hô một tiếng: "Mẹ.", lại quay đầu liếc nhìn cái đống trên sàn, không thèm để ý dùng mũi chân nhấc mặt kẻ này lên, lộ ra gương mặt đã bị đánh bầm dập bê bết máu. Gã đàn ông cố gắng mở con mắt sưng phù một cục, cũng ách giọng gọi: "Mẹ."
Hai cụ Phó gia ngây ngẩn cả người, hiện thời đang có câu nói lưu hành là "đánh đến mẹ mày cũng không nhận ra mày", nhưng sự thật chứng minh khi lão đại Phó gia Phó Bồi Thiên mang khuôn mặt sưng phù ngẩng lên, cha mẹ đều lập tức nhận ra ngay, là con trai ruột, con trai cả mình đẻ ra.
Đương nhiên, cụ bà Phó gia sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bầu không khí yên lặng chỉ còn Phó Bồi Thiên cố tình giãy dụa vươn tay về phía bà, bà đột nhiên phản ứng lại, xông lên đá một cước vào khuôn mặt bầm dập kia, lực lớn đến nỗi gã kêu rên một tiếng rồi ngã lăn ra, dù thế, cụ bà Phó gia vẫn không dừng chân, hung hăng đuổi theo đá một trận, vừa đánh vừa mắng:
"Cuối cùng cũng bắt được thằng bụi đời mày, thằng khốn nạn, thứ lòng lang dạ sói đáng chém ngàn đao, hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày, bà đây sao lại sinh ra cái thứ như mày, để mày suýt nữa thì hại chết cả nhà này... Đừng cản tôi bỏ ra bỏ ra!"
Cụ ông theo sau vừa ngăn cản vừa kêu: "Được rồi được rồi, đừng đánh chết, bà đánh chết nó tôi lấy gì để trút giận, bà lưu cho nó hơi thở để tôi còn đánh một trận trút giận nữa!"
Phó lão Nhị vốn cho rằng mẹ mình sẽ thương xót con trai: "..."
Đặc trợ Đoạn vốn cho rằng hai cụ Phó gia sẽ ra tay chở che con trai: "...", đồng thời còn lùi về sau hai bước, cách xa chiến trường tránh cho vô tội vạ lây.
Những người khác vẫn duy trì tư thế đứng yên không động, cúi đầu tĩnh lặng như gà, thân thể còn thẳng và cứng hơn cả tượng điêu khắc.
Ngay vào lúc mọi người cho rằng kết cục của Phó Bồi Thiên sẽ là bị cha mẹ ruột đánh chết tươi, từ cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp lãnh đạm: "Om sòm cái gì thế, dừng tay."
Lời ít ý nhiều, lại làm phòng khách đang tranh cãi ầm ĩ yên tĩnh ngay tức khắc, hai cụ lớn mang thần sắc kích động phẫn nộ dừng tay, trên mặt còn chứa vài phần tiếc nuối, nhưng đều rất ăn ý lui về ngồi xuống.
Giày da đen giẫm trên sàn nhà sáng bóng trầm ổn có lực, Phó Bồi Uyên mặc áo gió đi vào không nhanh không chậm, con ngươi đen sâu hút đảo qua đống bẩn tưởi trên đất, cất giọng trầm thấp hỏi đơn giản: "Giải quyết xong rồi à?"
"Giải quyết xong." Đặc trợ Đoạn lau lau mồ hôi lạnh bị hai cụ làm chảy ra, vội vàng báo cáo: "Đồng nhất với tin tức cơ bản Phương Nhị thiếu cung cấp, cho nên điều tra không vất vả mấy, những người cùng hành động với hắn đều đã bị khống chế, sẽ không gây thêm việc gì, tiếp theo chỉ cần quét nốt phần cuối, đưa hết thế lực tàn dư của hắn cho cục cảnh sát là có thể giải quyết hoàn toàn."
Thân phận Phó Bồi Thiên rất vi diệu, gọi là gì cũng không thích hợp, rõ ràng cũng chỉ có thể dùng "hắn" thay thế.
Nhìn thấy Tam gia, Phó Bồi Thiên giãy dụa định đứng dậy nhưng lại đau không đứng dậy nổi, miệng kêu không rõ: "Các người không thể gϊếŧ ta... Phó Bồi Uyên mày nghĩ cho kỹ, hiện tại tao chính là người của gia tộc Knox... A!"
Chưa nói xong đã bị Phó Bồi Diệp dẫm chân lên miệng, hoàn toàn không thốt ra lời.
Cụ ông Phó gia nhìn bộ dạng đứa con lớn bi thảm vô cùng, lắc lắc đầu không chút thương hại, chỉ hỏi: "Các con bắt được nó ở đâu, nghe giọng điệu này, thằng khốn này còn có gan về nước à?"
Theo lý thuyết, Phó Bồi Thiên lẽ ra không dám về nước, hắn chính là tội phạm truy nã, trở về chỉ có con đường chết.
Đó cũng là oan nghiệt, ba anh em Phó gia tuổi chênh nhau lớn, hơn mười năm trước, lúc Phó Bồi Uyên còn nhỏ, quyền to trong nhà cơ bản đều do anh cả Phó Bồi Thiên này quản lý, cụ ông Phó gia tuy chưa tuyên bố thẳng rằng hắn là gia chủ Phó gia kế nhiệm, nhưng mọi người đều ngầm hiểu trong lòng.
Thế nhưng ai cũng không ngờ đến, Phó Bồi Thiên cái tốt không học đi học cái xấu, lòng tham không đáy chạy tới chỗ băng đảng xã hội đen, còn kéo theo tập đoàn Phó Thị vốn luôn trong sạch cùng rơi xuống nước. Con đường đó tuy đem lại món lãi kếch xù nhưng tính mạo hiểm cao bao nhiêu cũng có thể nghĩ, sau đó không lâu đối tác xã hội đen của hắn rơi đài bị bắt, Phó Bồi Thiên tự nhiên cũng bị khai ra, lúc ấy nhà tài phiệt Phó thị vì dính líu đến hắn mà bị niêm phong, trong một đêm Phó gia từ giới thượng lưu luân lạc thành chuột chạy qua đường.
Để cứu công ty, cụ lớn Phó gia đã phải bôn ba bên ngoài một đêm trắng tóc, Phó Bồi Diệp mải trấn an khách hàng sứt đầu mẻ trán, mà lúc này Phó Bồi Uyên ở tuổi thiếu niên còn đang đi học, thấy Phó gia sắp phải sụp đổ, liền đứng dậy tiếp nhận gia đình, dùng sức bản thân ngăn cơn sóng dữ giúp Phó gia khởi tử hồi sinh.
Khi đó tập đoàn Phó thị vướng vào tội dính líu đến xã hội đen, tuy còn trong quá trình thẩm tra, nhưng tình thế cực kỳ không ổn, Phó Bồi Uyên yêu cầu Phó Bồi Thiên tự làm tự chịu, bản thân mình ra mặt chứng minh với cảnh sát, phủi sạch quan hệ của Phó thị với xã hội đen, nhưng Phó Bồi Thiên không muốn ngồi tù, cũng không cam lòng thất bại như thế, âm thầm mưu tính hãm hại em trai ruột nhưng không thành, hốt hoảng trốn ra nước ngoài.
Sau đó, Phó Bồi Uyên rửa sạch hiềm nghi của Phó thị theo kế hoạch, chính thức tiếp quản Phó gia. Trong vòng mấy năm, không chỉ giúp bù hết tổn thất, còn khiến tập đoàn Phó thị mở rộng gấp bội, trở thành tài phiệt chân chính, có thể xưng là gia tộc nói một không hai trong toàn bộ xã hội thượng lưu.
Còn Phó Bồi Thiên ở nước ngoài thì phải lẩn trốn vì sợ bị tìm thấy, chạy cùng với hắn là người cầm quyền Phương gia hợp tác với hắn lúc bấy giờ, Phương Lâm, tức cha Phương Trung Quy, hai người đều thành tội phạm bị truy nã, trốn Đông trốn Tây ở nước ngoài không dám thò đầu ra, về nước chẳng khác nào chui đầu vào lưới, thế nên cụ ông Phó gia mới kinh ngạc đến vậy.
Đặc trợ Đoạn giải thích: "Nửa tháng trước hắn về nước bằng cách nhập cư trái phép, không biết cụ thể mưu đồ gì. Tin