Khi Việt Từ đưa người đến, không biết người đại diện kia của Nguyên Tiếu đã đảo bao nhiêu vòng trước cửa sau, bình thường người này như gà mẹ suốt ngày léo nhéo, nhưng ánh mắt sắc bén vô cùng, vừa thấy xe thể thao dừng lại đã nháy mắt tập trung vào Nguyên Tiếu ở ghế phó lái, "vèo" một cái vọt lên mở cửa xe, vừa hạ giọng vừa sốt ruột thúc giục: "Tổ tông của tôi ơi anh còn không nhanh lên, sắp không kịp rồi!"
Nguyên Tiếu thoáng nhìn Việt Từ, đeo kính râm lên che nửa khuôn mặt, đẩy Tạ Lũy ra xuống xe rồi cúi đầu bước vội vào hậu trường, bởi tin anh tới cứu sân khấu chưa bị truyền ra nên không có nhiều fans kéo đến bao vây, đường đi thông thuận thẳng đến mục tiêu, trước khi vào cửa còn dừng bước, quay đầu ra ý cho Việt Từ, bảo anh nhớ chờ mình ở sau sân khấu.
Tuy đây không phải show diễn cá nhân của anh, nhưng vẫn hy vọng có thể chia sẻ vinh quang này với bạn bè.
Việt Từ mỉm cười gật đầu, đợi đối phương cảm thấy mỹ mãn đi vào trong mất bóng rồi mới lái xe đến bãi đậu dưới hầm. Cũng may chiếc xe này mới mua, chưa từng bại lộ trước tầm mắt công chúng, chẳng ai đoán được là anh, chứ đừng nói liên tưởng đến Nguyên Tiếu.
Anh theo lối cũ về cửa sau, chỉ thấy Tạ Lũy đã đứng đó chờ, nhìn thấy anh thì nhất thời thả lỏng sắc mặt, cảm kích nói: "Hôm nay thật là nhờ thầy Việt vất vả trợ giúp, Nguyên Tiếu mới có thể tới kịp giờ, hiện tại anh ấy đã thay quần áo lên sân khấu rồi, lúc lên còn cố ý dặn tôi ra đón cậu vào." May cho anh là người không đi mất, nếu không rước được người vào cho tên kia, tổ tông đó lại chả lột da anh ra?
Việt Từ cười nhat, hơi hơi gật đầu: "Vậy thì phiền anh."
"Không, không việc gì." Tạ Lũy dẫn anh vào hậu trường, bởi trên hành lang có rất nhiều nhân viên công tác đang bận rộn nên cũng không dám nói quá tỉ mỉ, chỉ nói mù mờ: "Cả việc anh ấy đi đóng phim, tôi biết cũng là nhờ thầy Việt giúp anh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý, chuyện này tôi và công ty đều vô cùng cảm kích cậu, sau này có việc gì cần cậu cứ việc nói, nếu có thể giúp chúng tôi nhất định sẽ không chối từ."
"Không đến mức ấy." Thái độ nghiêm túc của anh ta khiến Việt Từ không biết nói gì: "Anh ấy có thể thoát khỏi là nhờ ý chí kiên định của bản thân, tôi chỉ ở sau lưng trợ giúp một chút, một chút công nhấc tay mà thôi, không to tát như anh nói."
Tạ Lũy lại nói: "Không, thầy Việt coi thường tác dụng của chính mình." Nói xong, thấy Việt Từ từ chối cho ý kiến, chỉ đành thở dài không nói nữa, ở chỗ này cũng không tiện nói thêm gì.
Trước cậu ấy, Liêu Thành Sổ không biết đã đeo bám Nguyên Tiếu bao lâu mà mãi chưa thành công. Nguyên Tiếu không phải không bằng lòng, cũng không phải có thành kiến với việc đóng vai giả gái, mà vì dưới bề ngoài lạnh lùng che giấu sự tự ti cực sâu, khiến anh ấy vừa khát vọng lại vừa khiếp đảm việc đóng phim.
Làm bạn nối khố lâu năm, đối với trạng thái đó của Nguyên Tiếu, Tạ Lũy không thể không lo lắng, nhiều lần anh định giúp đối phương thoát khỏi nhưng bất lực, vốn đã tuyệt vọng, không nghĩ tới giờ mới không bao lâu đã được Việt Từ dắt ra dễ dàng! Tuy quá trình có chút không bình thường, nhưng tốt xấu gì người cũng đã thoát ra, đây là bước nhảy vọt về chất lượng!
Do vé xem biểu diễn đã sớm không còn, Tạ Lũy cố ý nói với nhân viên công tác tìm một chỗ ngồi xem tốt nhất cho Việt Từ ở khu vực hậu trường, từ chỗ đó có thể thấy rõ ràng từng cử chỉ trên sân khấu, đến cả biểu cảm trên khuôn mặt ca sĩ cũng có thể bắt giữ được.
Việt Từ ngồi xuống, nghe được nhân viên công tác chưa biết chuyện bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Không phải nói khách mời là Thiệu Cầm à, sao giữa chừng lại đổi thành Nguyên Tiếu?"
Người bên cạnh vừa hướng đầu thăm dò phía trước, vừa giải thích cho cô: "Lúc Thiệu Cầm tới thì xảy ra tai nạn xe, cô vào mạng mà xem, lên cả trang nhất rồi."
Nhân viên hóa trang bừng bừng hứng thú lấy di động nói: "Nguyên Tiếu cũng tốt thật đấy, trước kia tôi không biết anh ấy lại có quan hệ tốt với Đan Tử Hành như vậy, còn có lòng đến làm khách mời cứu sân khấu, tổ hợp hai Thiên Vương thật là hiếm thấy, không ngờ có thể được chứng kiến cảnh đẹp này, tôi xem trên mạng vừa có tin nóng nói nhiều fans hai nhà đang kêu than không cướp được vé, chỗ ngồi dưới khán đài thật là có giá mà!"
"Nguyên Tiếu không đến không được ấy, vừa rồi Đan Tử Hành ở trong phòng hóa trang, cô không nghe thấy anh ấy ho khan à, giọng khàn cả đi, Nguyên Tiếu mà không đến anh ấy chỉ còn nước tiêm mũi khẩn cấp..."
"Khản nặng vậy á, anh ấy đang hát hoàn hảo đấy chứ, không nghe ra có bệnh cảm lắm?"
Có người thở dài: "Đó là vì có Nguyên Tiếu giúp anh ấy chống, cô nghe cẩn thận xem, lúc hai người đồng ca hầu như chỉ thấy tiếng Nguyên Tiếu, Đan Tử Hành mất tiếng đến nơi!"
Việt Từ cũng chú ý vấn đề này, theo làn nhạc chảy về đây, nếu miệt mài tìm tòi đằng sau âm thanh tuyệt vời như tiếng trời kia mà nói, gần như rất ít nghe được giọng Đan Tử Hành, đa số phần hát đều là từ khách mời đặc biệt Nguyên Tiếu, loại tình thế này giống như địa vị hai người đảo lộn, nhưng suy xét đến vấn đề cổ họng của Đan Tử Hành, mọi người đều rất ăn ý không chỉ rõ ra, bao gồm cả những khán giả trong khán đài, đều rất khoan dung không cố tình đào móc, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác gọi tên hai người, dành tặng sự ủng hộ lớn nhất.
Tiếng ca sĩ cất cao, không khí khán đài càng bùng nổ cao trào, Nguyên Tiếu mặc một bộ trang phục biểu diễn sequin* màu đỏ, phản xạ những ánh sáng rạng rỡ đầy màu sắc dưới bóng đèn sân khấu. Khác với vẻ mặt xa cách lãnh đạm thường ngày, khóe môi anh nở nụ cười hạnh phúc, toàn thân như một ngọn lửa nóng rực, đứng trên đài nâng tay nhấc chân đều mang sức quyến rũ khống chế toàn bộ khán trường, mỗi cử chỉ hành động đều khiến dưới đài hét chói tai.
Khi hát đến cuối bài "Người bạn", anh dừng bước ở trung tâm sân khấu, trong khoảnh khắc xoay người dường như cảm ứng được ánh mắt Việt Từ, quay đầu chớp chớp mắt phóng điện về phía anh, sau đó tiêu sái tung một nụ hôn gió về phía khán giả rồi đi vào sau màn trong tiếng thét vang lên liên tiếp.
Cùng rời sân khấu với anh, Đan Tử Hành vừa ra liền nhận ngay cốc nước ấm người đại diện đưa cho uống một ngụm cạn sạch, dù thế, tiếng ho khan vẫn phát ra không dứt, xem chừng bệnh không nhẹ, anh ta xoa xoa môi, tiến lên cảm ơn Nguyên Tiếu, hôm nay nếu không có Nguyên Tiếu đến giúp, anh đúng là không biết làm thế nào để sống sót qua show diễn này.
Nguyên Tiếu rời sân khấu đã lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm tột cùng, đối mặt với lời cảm ơn chân thành cũng vẫn bày ra bộ mặt đơ như cây cơ, nhìn giờ rồi hỏi: "Tiếp đó thì sao?"
Đan Tử Hành hắng giọng một cái, cười nói: "Còn nửa tiếng mà thôi, tôi không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt rồi." Nguyên Tiếu gật gật đầu, cũng không khách khí với anh ta, lấy di động thay quần áo, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, điệu bộ này khiến người xung quanh nhìn mà sửng sốt.
Người đại diện của Đan Tử Hành kinh ngạc ngây ra: "... Thế, thế là đi luôn?" Đã sớm nghe tiếng Nguyên Tiếu lạnh lùng không gần gũi người khác, hiện giờ chứng kiến đúng thật là không giống bình thường!
Không đợi Tạ Lũy nói, Đan Tử Hành đã lên tiếng mắng lại: "Không thì sao, gọi anh ta ở lại giúp tôi hát nốt nửa tiếng? Thực tình tôi cũng muốn, có điều chưa đến mức không biết xấu hổ như vậy."
Người đại diện nghẹn lại, thức thời ngậm miệng.
....
Tất nhiên Nguyên Tiếu không thèm để ý đến cái nhìn của người ngoài chút nào, anh thay quần áo xong thì chuẩn bị đi tìm Việt Từ, nhưng người mà lúc mới xuống đài còn nhìn thấy thì giờ đã biến mất không thấy tăm hơi, anh không hiểu nhíu mày, đang định gọi điện thoại thì nhận được tin nhắn từ đối phương.
Việt Từ: "Hát hay lắm, tôi thấy anh xuống sân khấu nên không quấy rầy anh, người nhà tới đón, tôi về trước, có gì lên Wechat nói sau."
Nguyên Tiếu ngẩn ra, dừng ánh mắt ở hai chữ "người nhà", không hiểu sao đột nhiên nhớ tới lời Phó Cảnh Việt nói với Phương Tiếu, nhưng Việt Từ chưa từng nhắc tới đề tài này, nên anh cứ cho rằng Phó Cảnh Việt không vừa mắt mình mới cố tình bịa đặt, không ngờ Việt Từ lại có bạn gái thật.
Anh nắm chặt di động, không rõ tại sao đột nhiên cảm thấy có chút ức ức, nhấp nhấp môi, người đàn ông đổ cảm xúc này cho việc khó chịu vì bạn thân thoát FA bỏ lại mình mình làm cẩu độc thân, nhưng cặp chân dài lại không nghe lời lý chí tự chạy ra phía cửa hậu.
Anh không để ý tiếng Tạ Lũy gọi ầm ĩ đằng sau, vòng qua các nhân viên công tác, nhìn khắp xung quanh ngoài cửa, thấy cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang đậu, cạnh xe có hai người đang đứng, bóng người đàn