Trời nắng, tại sân golf.
Giản Đơn chống người lên gậy golf, lười biếng như rắn không xương, gã nhìn tên bạn thân đang huơ huơ cây gậy bên cạnh, chậm rãi hỏi: "Nhị thiếu, hôm nay anh Việt của tôi có đến hay không?"
Nắng độc thế này, người mà không đến gã sẽ về nhà nằm.
Phó Cảnh Việt dừng động tác, hơi giật khóe miệng: "Giản Đơn, tôi nhớ rõ tuổi cậu lớn hơn cậu ấy nhiều."
"Cậu gọi thím nhỏ được mà không cho tôi gọi anh Việt à?" Giản Đơn cười tủm tỉm đáp, giọng ngọt lợ như vừa ăn bánh ngọt: "Cậu ấy thích gọi tôi là anh bạn nhỏ, tôi muốn kêu cậu ấy là anh Việt, đây là tình thú giữa hai chúng tôi, hiểu không?"
Phó Cảnh Việt ghê tởm nổi da gà, cố nén lại cảnh cáo: "Giản Đơn, thu lại lòng hiếu kỳ không biết sống chết đó của cậu, đùa vui thì còn được, nếu cậu dám để ý cậu ấy, đừng nói là cậu, ngay cả Giản gia nhà cậu, có kết cục gì bản thân cậu tự biết. Tò mò không chỉ gϊếŧ mèo mà còn gϊếŧ người hơn, cậu tự suy nghĩ đi."
Giản Đơn trả lời không chút để ý: "Tôi biết. Cậu sợ cái gì, còn sợ tôi không biết sống chết cướp người của Tam gia à, kể cả tôi có muốn cướp, cậu ấy cũng chưa chắc đã coi trọng tôi, vị thím nhỏ đó của cậu là người nào cậu còn không rõ sao, trên bàn ăn của cậu ấy đã có bữa tiệc lớn, cho nên từ đầu tới cuối ánh mắt chưa từng nghiêm túc dừng trên người chúng ta. Chúng ta, tôi và cậu, hiểu không?"
Tay Phó Cảnh Việt run lên, nghe ra ý cảnh báo trong lời của gã, kéo kéo khóe miệng cãi sống cãi chết: "Cậu tự hiểu lấy thì tốt, hiện tại tôi chỉ vì tránh cho cậu ta gặp phải việc gì nên mới gọi cậu ấy đến đây chơi thôi, nói chung đặt ở dưới mi mắt mà nhìn vẫn an toàn hơn nhiều so với không nhìn thấy. Chờ chú ba xong việc, cũng giúp Châu về Hợp Phố."
Trả ngọc... cho Triệu*, nhưng viên ngọc này thuộc sở hữu của Triệu thật sao? Trong lòng Phó Cảnh Việt nảy lên một thứ cảm giác khó nói.
"Đến rồi, anh Việt của chúng ta đến rồi, ơ? Người đi cùng sao không giống cái cô bạch liên hoa Phương Tiếu kia nhỉ?" Giản Đơn vừa ngó về phía cửa vào vừa nhỏ giọng nói thầm.
Phó Cảnh Việt nhìn theo tầm mắt gã, chỉ thấy một nam một nữ đi về phía này, người con trai vẫn là khuôn mặt quen thuộc đến có thể khắc vào xương cốt, nhưng người con gái thì không phải Phương Tiếu, thậm chí còn có phong cách hoàn toàn tương phản Phương Tiếu.
Váy liền màu đỏ rực bao quanh chiếc eo cong thon gọn, trang phục sặc sỡ càng làm tôn lên màu da trắng như tuyết của cô ta, cái cổ mảnh khảnh, khuyên tai đá ruby ánh lên ánh sáng mặt trời chói mắt, môi đỏ mọng ướŧ áŧ, mắt cáo hẹp dài mang hơi thở quyến rũ yêu nghiệt, mái tóc vàng cuộn sóng chảy xuống một bên, mỗi bước đi lại lay động như nở hoa phong tình vạn chủng, vừa nhìn đã rõ chính là một bảo bối.
"Đổi... đổi người?" Giản Đơn thì thào tự hỏi: "Tần suất này, cách vài ngày lại đổi một loại hình khác, quả thực là đang sưu tập tem mà, có điều một chàng gay sưu tập tem phụ nữ thì có ích lợi gì, cậu ta thế này làm tôi hơi nghi ngờ liệu có phải cậu ta bị bẻ thẳng rồi không? Hay là song tính luyến ái?"
Phó Cảnh Việt: "..."
Nhìn động tác người con gái kề sát Việt Từ, cười quyến rũ câu hồn người khác, lại làm anh nổi cơn buồn nôn không rõ nguyên do, đột nhiên cảm thấy so với cô nàng này, tiểu bạch hoa Phương Tiếu điềm đạm đáng yêu hơn nhiều lắm.
Thế nhưng cô ả này chẳng biết điều chút nào, không nói tới từ sau khi gặp mặt vẫn cứ bám dính lấy Việt Từ, mà câu đầu tiên đã chu môi ỉ ôi làm nũng: "Anh Việt, bên ngoài nóng quá đi, chúng ta vào trong chơi nhé?"
Phó Cảnh Việt nổi hai tầng da gà, còn ghê tởm gấp mười lần khi nghe Giản Đơn gọi "anh Việt".
Giản Đơn: "..."
Đột nhiên ngộ ra tâm tình Phó Cảnh Việt khi bị mình làm cho ghê tởm.
Việt Từ nở nụ cười, thoạt trông không có biến đổi gì, chỉ là ngón út hơi giật giật, anh cúi đầu nhìn "cô gái" đang nhũn người dính vào mình làm nũng, vô cùng cưng chiều nói: "Được rồi, vậy thì vào trong chơi, em thích chơi cái gì?"
"Cô gái" nháy mắt mấy cái, õng ẹo nói: "Muốn chơi gắp thú bông, xem anh gắp thú bông cho em."
...??? Này cô, cô kéo người đến nhầm chỗ rồi phải không? Đây là sân golf chứ không phải trung tâm thương mại, lại còn gắp thú bông cái quỷ ấy!
Nhưng bị cô ả cắt ngang như vậy, chơi gôn sao được nữa, Việt Từ thì chiều ả, dẫn theo hai người Phó Giản đi tìm phòng chơi, đáng tiếc câu lạc bộ này tuy có thể nói là cái gì cần đều có, nhưng cũng không có máy gắp thú bông, cuối cùng chỉ có thể du di một chút đổi thành chơi game.
Cũng may cô ả tự xưng "Trác Vi Vi" này chơi cái là nghiện, không còn vận sức tay chân miệng làm ghê tởm bọn họ. Nhân lúc Việt Từ đi vệ sinh, Giản Đơn ngăn người ở cửa, uyển chuyển nêu ý kiến: "Trông cậu có vẻ rất thích dạng cao kều này?"
Việt Từ nhướn mày: "Có ý gì?"
Giản Đơn họ nhẹ một tiếng, giọng càng ôn hòa hơn: "Cậu không biết Trác Vi Vi này cùng với Phương Tiếu trước kia đều có thân hình cao kều quá mức sao? Lúc các cậu đứng cạnh nhau, đỉnh đầu gần như ngang bằng... hay cậu vốn dĩ thích kiểu hình này?"
Việt Từ nghĩ thầm, có cách nào đâu, anh lại không thể bắt Nguyên Tiếu chặt đi một đoạn chân, chỉ có thể để chắp vá như thế mà dẫn đối phương chơi, cho nên đối mặt Giản Đơn đang ấp a ấp úng, anh đáp rất bĩnh tĩnh: "Đúng vậy, tôi thích kiểu hình này."
Giản Đơn: "..."
Giản Đơn thở hồng hộc về kêu Phó Cảnh Việt: "Không phải cậu còn chưa tra ra nguồn gốc cái cô Phương Tiếu hôm trước cùng cái cô Trác Vi Vi này đấy chứ? Hiệu suất làm việc kém như thế thì làm Tam gia yên tâm sao được hả? Một Tiểu Bạch Hoa vừa biến đi lại có một yêu diễm đê tiện đến, tôi cũng phát bực ở đâu ra nhiều thứ kỳ dị như vậy, khiến tôi hiện giờ cực kỳ hoài nghi liệu có phải thẩm mỹ của Việt Từ có vấn đề?"
"Không tra được." Phó Cảnh Việt nói: "Nhưng càng không tra được càng chứng tỏ bên trong có vấn đề, hơn nữa tôi cảm thấy Trác Vi Vi này cùng với Phương Tiếu lần trước có rất nhiều điểm chung, có thể phân tích từ phương diện này."
Giản Đơn khôi phục bình tĩnh: "Tỷ như dáng cao kều."
Phó Cảnh Việt: "Chuẩn."
"Thích gây chuyện."
"Cố tình làm người khác ghê tởm."
"Cả tên nữa, Phương Tiếu, Trác Vi Vi, Vi Tiếu ghép với nhau vừa đúng thành mỉm cười."
Hai người bàn luận các điểm chung, nói xong câu cuối, Giản Đơn đột nhiên thở dài: "Thế nên điểm chung chính là Việt Từ thích cái kiểu này sao?"
Việt Từ bị nghi ngờ thẩm mỹ đang trở lại phòng chơi game như không có việc gì, thần sắc bình tĩnh, tuy không đến mức gọi là thích kiểu hình này, nhưng không thể không nói anh đúng là lần đầu tiếp xúc với kiểu thích mặc đồ con gái giả vờ giả vịt trong ngoài khác biệt như Phương Tiếu này, một mặt là giúp đối phương làm quen việc giả nữ, còn mặt khác quả thật là do cực kỳ tò mò, cho nên có thể nói anh trăm phần trăm phối hợp hành động với đối phương.
Nhưng khi anh ngồi xuống, nhìn tiểu thư Trác Vi Vi bên cạnh tung tẩy chân tay lộ ra cả bộ ngực sữa đẫy đà, vẫn không nhịn được kéo khóe miệng nhắc nhở: "Anh chú ý an toàn, đừng để cho thứ này rơi xuống, bị người khác thấy thì xấu hổ."
Nguyên Tiếu tỏ ra chẳng quan tâm, đắc ý nói nhỏ: "Yên tâm đi, đây là đạo cụ mà tôi bảo Tạ Lũy mua cái tốt nhất, không chỉ chắc chắn mà còn thoáng khí, không hề cảm thấy không thoải mái."
Lần trước khi sắm vai Phương Tiếu, để phù hợp hình tượng nhân vật anh không dùng thứ đồ này, mà làm một cô em gái ngực phẳng mềm nhuyễn, lần này đóng vai một yêu diễm đê tiện phong tình vạn chủng, thứ hung khí bức người kia ắt không thể thiếu, luận về giả nữ, anh chính là chuyên nghiệp!
Việt Từ nhìn anh ta một cái thật sâu: "... Anh vui là được."
Nguyên Tiếu tất nhiên vui vẻ, anh rất ít khi chơi vui vẻ như vậy, trước khi gặp Việt Từ, phần lớn thời gian đều co đầu rụt cổ ngồi trong phòng lên mạng, tìm chuyện vui từ trên internet, nhưng từ khi bị Việt Từ kích ra thuộc tính mới, lại đột nhiên bắt đầu con đường giải phóng bản thân, đó không phải là niềm vui sướng bình thường.
Nhưng sự vui vẻ này cũng không duy trì được bao lâu, ngay vào lúc anh vừa nhận lời Việt Từ ở lại tham gia tiệc rượu của câu lạc bộ, lại nhận được cuộc gọi khẩn từ người đại diện:
"Giờ anh đang ở đâu? Không ở nhà à? Nói địa chỉ cho tôi biết, tôi đến đón!"
Giọng nói lo lắng khiến Nguyên Tiếu nheo mắt, hỏi: "Làm sao vậy, nói rõ ra!"
"Buổi biểu diễn kia của Đan Tử Hành định hôm nay khai mạc, mấy hôm trước cậu ta ngoài ý muốn bị cảm mạo, cổ họng khản mãi chưa khỏe, vốn