Bách Hợp, Chuông Vàng, Tinh Quang, là ba giải thưởng lớn hàng đầu về phim truyền hình nước Hoa. Trong đó, Bách Hợp do Cục Phát Thanh và Truyền Hình quốc gia tổ chức, thuộc loại giải thưởng phim truyền hình do chính phủ trao tặng, chứa lượng tiền cực lớn, ba năm một lần, danh dự cao đẹp.
Việt Từ đóng cửa xe đi vào nhà, một bên cắm tai nghe nghe Tư Minh Tu nói chuyện, một bên mở di động đang không ngừng kêu "Tích tích" báo tin nhắn đến, các app chat ngay từ giây phút đầu đã bị tin chúc mừng lấp đầy, anh quét hai mắt rồi thoát ra, thuận miệng hỏi Tư Minh Tu: "Sở Minh Đế còn được đề cử giải thưởng nào nữa?"
"Giải đạo diễn xuất sắc nhất và giải biên kịch xuất sắc nhất, cũng không tệ lắm, Sở Minh Đế có mặt ở cả ba phương diện nổi bật nhất." Tư Minh Tu nói, thấy anh phản ứng bình thường còn tưởng anh chưa hiểu rõ ý tứ trong đó, cố tình giải thích: "Giải này không phải giải gà rừng gì đâu, một trong ba giải phim truyền hình lớn nhất nước, hơn nữa khán giả có quyền lên tiếng nhất đinh, đầu tiên là khán giả bỏ phiếu sau đó đến ban giám khảo bỏ phiếu, dựa vào biểu hiện của cậu trong Sở Minh Đế cùng độ hot của bộ phim này thì tỷ lệ đoạt quán quân rất cao."
Phản ứng Việt Từ vẫn bình thản như cũ: "Tôi biết, chuyện này không có gì ngạc nhiên, nếu Sở Minh Đế không được đề cử thì tôi mới lo giải này đã bị tha hóa rồi."
Khẩu khí thật lớn, thế nhưng đầy tự tin khiến người ta không thể phản bác.
Sở Minh Đế đã phát sóng hết, bộ phim vẫn còn được tranh luận không ngừng, cứ cách hai ngày lại lên hotsearch một lần, nếu là bộ phim khác thì đã sớm bị mắng là bỏ tiền ra tiếp thị đến phát rồ, duy chỉ bộ phim này là có độ hot xưng được rằng nổi khắp các đường ngang ngõ dọc, làm người ta khó thể tưởng tượng đây thế mà lại là một bộ phim chính kịch lịch sử!
Tỉ lệ xem tập cuối còn vượt quá bốn phần trăm, chủ yếu là bởi cậu nam chính Việt Từ này "hành hạ" cả đám fans trung thành.
Nam chính Sở Minh Đế sau một hồi bệnh nặng thì triệt để suy sút, bởi vậy, mấy vị hoàng tử không trì hoãn nữa mà bắt đầu triển khai cuộc chiến đoạt vị, gϊếŧ hại lẫn nhau, cảnh ngộ thiếu niên Sở Nguyên gặp phải ở chốn cung đình ngày xưa lần lượt tái diễn trên các con của hắn, cuối cùng phải ôm nỗi hối hận và bi ai băng hà.
Khi hắn nhắm mắt, bộ phim cũng hạ màn, trước tivi không biết có bao nhiêu khán giả khóc như chó.
Tỉ lệ xem đó cực lớn, mức độ được bàn luận cao nhất trong mấy năm gần đây, hơn nữa chất lượng hình ảnh tốt, nội dung hấp dẫn, có thể gọi là một bộ chính kịch lịch sử cấp sử thi, anh không đắc cử thì ai đắc cử?
Cúp điện thoại, Việt Từ ngẩng đầu về phía tầm mắt nóng rực, không hề ngoài ý muốn thấy Dexter Knox đứng trên tầng cao nhìn xuống mình, đôi mắt màu lam mang xúc cảm không thể nắm bắt, người đàn ông thấy anh cúp điện thoại, chủ động chào hỏi: "Bunny."
Việt Từ: "..." Tiếng xưng hô sắp ra đến miệng bị anh nuốt xuống, từ từ mắng thầm, bunny cái con khỉ!
Dexter ngồi xe lăn được đẩy xuống lầu một cách cẩn thận, giọng nói khàn khàn chầm chậm hỏi: "Bunny, sao chỉ có mình con, không dẫn tình nhân nhỏ của con theo à?"
Việt Từ giật khóe miệng, anh có thể dẫn theo Phó Bồi Uyên sao, hay là dò thử tiếng gió trước, khục... Ngài giáo phụ Mafia vô cùng tân tiến, ngài có thể chấp nhận con trai ngài lấy về một người đàn ông chỉ kém ngài hơn mười tuổi không?
Dexter Knox lại hiểu nhầm ý anh, tự quyết: "Cũng đúng, mấy tình nhân ở nước Hoa của con chẳng có đứa nào được, sau này đến nước Y rồi chọn lai đi, ta đã bảo Clare chuẩn bị sẵn cho con một đám thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, vừa sạch sẽ vừa ngoan hiền, con thích kiểu nào cũng có."
Việt Từ: "..." Đây nếu không phải là cha ruột thân thể này, anh nhất định phải dùng thứ ngôn ngữ cợt nhả củ chuối* nói cho hắn nghẹn chết!
....
Cùng lúc đó, tập đoàn Phó thị.
Phó Bồi Diệp cà lơ phất phơ cúp điện thoại, chuyển mắt sang người đàn ông đang điềm tĩnh pha trà, nhíu mày, nói: "Người dưới nói vừa tra được vị trí đám sâu bọ cuối cùng còn sót lại của Phó Bồi Thiên, đúng là có ý tứ, chỗ đó lại ở ngay ngoại ô, tôi còn chẳng biết hắn có sản nghiệp ở khu đấy, giấu kỹ thật!"
Phó Bồi Uyên không ngẩng đầu lên, hỏi: "Bao nhiêu người?"
"Thám tử xem xét vòng quanh đấy, nói rằng quay đi quay lại không đến hai mươi người, chút người ấy không tạo thành mưa nắng gì, chốc nữa tôi dẫn người qua đó cho hắn dứt điểm luôn."
Không đến hai mươi người?
Bàn tay pha trà của Phó Bồi Uyên chợt khựng lại, trong mắt xẹt qua tia trầm tư, cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Phó Bồi Diệp lại không chờ được, thấy hắn không nói lời nào, liền đứng ngay dậy hoạt động gân cốt, cười nhạo: "Đừng nghĩ, không việc gì, một nhúm người như thế cũng là trong dự kiến, hắn ra ngoài lâu vậy, thế lực còn sót lại đều bị chú dọn dẹp gần hết, còn được nhúm người ấy đã là vất vả. Chờ tôi tận diệt chúng xong, chuyện Phó Bồi Thiên sẽ được dọn sạch toàn bộ, đúng rồi, chú đã nghĩ ra cách nói thế nào với phía Knox chưa?"
"Tôi định liệu cả rồi." Phó Bồi Uyên sớm đã chuẩn bị việc đáp ứng Dexter Knox lần trước, ngược lại, tình huống trước mắt mới khiến hắn cảm thấy có điều không ổn, hắn nhấc mắt hỏi: "Anh tra được vị trí ở đâu?"
"Khu biệt thự nổi tiếng dành cho người giàu vùng ngoại thành, gọi là khu Nhạc Lộc thì phải." Phó Bồi Diệp không bận tâm lắm mà nói: "Thỏ khôn có ba hang, đây là hang cuối cùng của hắn, nếu tôi không theo gót tên người nước ngoài cùng về với hắn, có khi giờ còn chưa phát hiện ra."
Phó Bồi Uyên gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu thế thì anh mang thêm nhiều người đi, chú ý an toàn, có vấn đề gì liên hệ tôi ngay."
"Biết."
Được phê chuẩn, Phó Bồi Diệp cười hì hì đáp, vô cùng hưng phấn với việc đi phá hủy đường lui cuối cùng của Phó Bồi Thiên, hắn cất tiếng chào rồi không đợi được mà đẩy cửa ra ngoài, khi ra còn gặp đúng lúc đặc trợ Đoạn quay về.
Đặc trợ Đoạn chào: "Tinh thần Nhị gia trông khá quá, có việc gì tốt ạ?"
"Tra được đám sâu mọt sót lại của Phó Bồi Thiên, tôi tự dẫn người đi giúp hắn dọn sạch sẽ!" Phó Bồi Diệp không kịp hàn huyên với anh ta, tùy tiện đáp vài câu rồi đi vội ra ngoài.
Đặc trợ Đoạn thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi được, Nhị gia ở hay không thì cũng thế, việc này chỉ cần báo cho Phó Tam gia là được rồi.
Anh cầm chặt tư liệu trong tay, mở cửa phòng vào, thấy Phó Tam gia đang bưng ly trà nóng hổi nhấp nhẹ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Tam gia." Đặc trợ Đoạn gọi, đi thẳng vào vấn đề: "Lần trước ngài bảo tôi tra về gia tộc Knox, đã có báo cáo rồi."
Phó Bồi Uyên ngẩng đầu nhìn anh ta, lời ít ý nhiều: "Nói."
Đặc trợ Đoạn báo rõ chi tiết: "Ngài đoán không sai, thủ