Cảnh tượng này quả thực làm người ta ngây dại.
Trong phòng khách rực rỡ ánh xanh vàng có hai hàng người nước ngoài đứng cầm súng, bọn họ vừa xông tới thì lập tức hình thành thế đối lập.
Người người nước ngoài to cao đẩy xe lăn đi đến, quanh thân người đàn ông ngồi trên xe lăn tỏa ra hơi thở không rét mà run, dù thể chất hắn lúc này không đánh lại bất cứ người nào ở đây, nhưng hai con mắt như rắn độc đó lại có thể khiến tất cả những người có mặt phát lạnh, không dám nhìn trực diện.
Phó Bồi Diệp vừa thấy người đàn ông nọ thì đầu nổ oanh, bất giác nhớ tới cơn giận dữ thất thường của hắn lúc giằng co với Phó Bồi Uyên, tình cảnh đó đúng là ác mộng, mà người đàn ông trước mặt chính là ngọn nguồn của ác mộng, hắn gần như không thể tin nổi cũng không chắc chắn lắm mà kêu lên: "Ngài... Ngài Knox?"
Dexter Knox híp mắt nhìn hắn, khóe môi cong lên trào phúng: "A? ngài Phó Bồi Diệp, vội vã tìm đến tận cửa như vậy, ngài muốn về nước Y cùng tôi à?" Giọng nói khản vỡ tiếng khiến người nổi da gà.
Hắn không hỏi vì sao mi biết hắn ở nước Hoa, cũng không quan tâm mục đích mi đến làm gì, dù bị đánh tới cửa vẫn ngạo mạn và thong dong hơn cả đối phương, chẳng e ngại chút nào, ngược lại còn ẩn chứa sát khí.
"... Đây là hiểu lầm." Phó Bồi Diệp nuốt một ngụm nước bọt, bản thân hắn cũng coi như là thủ lĩnh một phương, nhưng đứng trước vị giáo phụ Mafia khống chế toàn bộ thế lực ngầm châu Âu này thì căn bản không đáng nhắc tới.
Dưới áp lực của Dexter Knox, vô số suy nghĩ lóe qua trong đầu Phó Bồi Diệp, cứ thuận thế mà sống mái với nhau là đại hạ sách, bởi kể cả hắn có làm gì được thủ lĩnh Knox ở đây, thì tin tức cũng sẽ truyền ra ngoài, sau đó toàn bộ gia tộc Knox sẽ như chó điên liều lĩnh tiến hành trả thù Phó gia một cách tàn độc.
Cho nên, không chọc vào Knox này được.
___ Vậy cũng chỉ có thể thanh minh.
Nghĩ cẩn thận xong, hắn cất súng vào đai lưng, khẽ nâng hai lòng bàn tay hướng ra ngoài, ý bảo mình thật không có ác ý. Biểu hiện đủ thành ý mới buông hai tay xuống, vẻ mặt thành khẩn giải thích rõ ràng: "Là thế này, tôi nhận được tin báo sai, cho rằng nơi này có tàn đảng của Phó Bồi Thiên nên mới vội vã đến đuổi gϊếŧ... Đây là hiểu nhầm do sai sót của tình báo bên tôi gây ra, mong ngài thứ lỗi, tôi thật sự không có bất luận ý nào mạo phạm ngài, thậm chí tôi còn không biết ngài đến nước Hoa!"
Nói xong câu cuối hắn cũng tủi thân lắm, rõ ràng là đuổi bắt đám tàn dư, tại sao mở cửa ra lại thấy Dexter Knox chứ, hắn quả thực cho rằng mình bị ma dắt, hoặc là bị xuyên không rồi!
Dexter Knox "A" một tiếng, không hề có ý buông tha, mắt lam lạnh như băng, lướt vòng bốn phía hỏi: "Vậy, ngài Phó cảm thấy ai ở đây là tàn đảng ngài tìm? Clare? Bunny? Hay người cậu muốn bắt chính là ta?"
Phó Bồi Diệp nhìn theo hướng hắn chỉ, Clare với hai mắt dày đặc sát khí, môi cong lên nở nụ cười khát máu, giống con mãnh thú lúc nào cũng có thể vồ lên hung tợn.
Hắn dời tầm mắt, nhìn "Bunny" trên ghế sa lông, người này từ đầu đến giờ đều không nói chuyện, cứ luôn cúi đầu uống cà phê, góc mặt nghiêng hoàn mỹ đến không còn gì để soi mói. Ngay khi Phó Bồi Diệp cho rằng đấy là thuộc hạ đắc lực không thua gì tay tướng Clare của Knox, đối phương xoay người mỉm cười lễ phép với hắn, gương mặt diễm lệ xán lạn như hoa nở.
"Phó Nhị gia, lâu rồi không gặp."
Phó Bồi Diệp nhảy dựng lên, vẻ mặt như gặp quỷ, ngay cả lúc nhìn thấy Knox cũng không đến mức biểu lộ quái dị như thế, hắn lắp bắp gọi: "Việt... Việt Việt Việt Từ?"
Thế giới này thật huyền bí, tại sao Việt Từ lại ở bên Knox, lại còn xưng hô là "Bunny"? Thỏ thỏ? Suồng sã như vậy...
Phó Bồi hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ ta đ* nhà ngươi, tiểu minh tinh này đúng là một tên tai họa, thế mà cũng có thể đi hò hẹn với giáo phụ Mafia, đầu chú ba nhà hắn đúng là... mọc sừng dài rồi!
Dexter Knox hơi nhướn mày nhìn biểu cảm kỳ quặc của Phó Bồi Diệp, hỏi đầy hứng thú: "Hai người quen nhau?"
Ngờ đâu, Phó Bồi Diệp lại tỏ ra bi phẫn phê phán hắn: "Ngài Knox, ngài thế này quá đáng quá đấy, dù ngài bất đồng quan điểm với chú ba nhà tôi, thì ngài cũng không thể vụиɠ ŧяộʍ đào người nhà hắn!" Ông có biết tiểu tai họa này quan trọng với chú ba tới mức nào không!
Hắn gào thét câu cuối trong lòng, hận không thể đánh chết hai người kia, miễn cho Phó Bồi Uyên nhìn thấy rồi nổi điên!
Nói xong lại chuyển sang Việt Từ, cực kỳ muốn chỉ trích cậu ta, chú ba đối xử với cậu tốt như vậy, cậu còn không biết đủ dính hết kẻ này đến kẻ nọ, chưa kể người khác, Knox này trông thì anh tuấn nhưng thật ra đã bốn mấy tuổi, làm cha cậu còn dư dả, cậu tính làm gì! Cậu thích già sao!
Tất nhiên hắn chưa kịp mắng ra miệng, đã bị Việt Từ cắt ngang.
Việt Từ hơi cúi đầu nhìn chiếc di động trong túi áo hắn, có lòng chỉ cho: "Điện thoại di động của anh réo nửa ngày trời rồi đấy, không nhận điện à?"
Phó Bồi Diệp quá sốc nên chưa đoái hoài gì đến điện thoại: "..."
Hắn lấy di động ra, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của đặc trợ Đoạn, còn chưa kịp gọi lại cho đối phương, đối phương đã gọi đến tiếp, Phó Bồi Diệp hoảng hốt bấm nghe: "Alo?"
Điện thoại được kết nối, đặc trợ Đoạn không nói chuyện với hắn, hắn lờ mờ nghe thấy một câu: "Tam gia, điện thoại nối được rồi."
Tiếp đó là tiếng nói trầm thấp của Phó Bồi Uyên: "Anh đang ở đâu đấy?"
"Tôi đang