(Quay xe)
Cách nơi đóng quân không xa, hai thân ảnh nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
"Duẫn, Duẫn sư huynh...." Sắc mặt Cảnh Ngạn trắng bệch, vươn tay kéo Duẫn Thiếu Dương:"Chúng ta thật sự phải bỏ bọn họ lại?"
"Thì sao? Ta đã nói với sư đệ rồi, bọn họ không thật sự chết đi." Duẫn Thiếu Dương không nhịn được quát lên:"Lề mềm chậm chạp, sao có thể làm đại sự?"
Cảnh Ngạn co rúm:"Nhưng, nhưng...."
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu sư đệ không muốn vậy thì ở đây đút Yêu Thú ăn đi."
Gã vừa dứt lời, rừng cây phía trước hai người có một bóng người đi ra.
Y phục phát sức (trang sức trên người) không loạn một chút, trường kiếm trong tay ngửa ra, chảy xuống từng giọt máu.
"Muốn đi đâu?
Hắn nhướng mi, yêu quang khiếp người trong mắt vẫn chưa tản đi.
Hai người cả kinh, Duẫn Thiếu Dương không dấu vết lui về phía sau nửa bước, ngăn Cảnh Ngạn ở phía sau:"Sao ngươi lại ở đây?"
Vân Dã hỏi ngược lại:"Ngươi nghĩ thế nào?"
Duẫn Thiếu Dương cau mày, tay phải lặng lẽ tìm kiếm trong lòng mình nhưng đột nhiên sửng sốt.
Không có.
"Ngươi đang tìm cái này sao?" Vân Dã như lơ đãng hỏi.
Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay đang cầm một cây sáo ngọc.
"Ngươi...." Duẫn Thiếu Dương kinh ngạc trợn to mắt, khó tin nói:"Ngươi vậy mà đánh cắp sáo ngọc của ta?!"
Gã luôn đem sáo ngọc theo bên cạnh, người nọ đánh cắp từ lúc nào chứ?
Vân Dã cũng không giải thích, ngón tay chậm rãi miêu tả sáo ngọc, thong thả nói:"Nếu ta không nhìn lầm thì vật này hẳn là vật của Ma tộc?"
Hắn dừng lại chút, lạnh lùng nói:"Nói, đây là ai cho ngươi?"
"Không thể trả lời."
Vân Dã:"A" một tiếng, như không kinh ngạc với câu trả lời. Hắn giơ lên đặt sáo nhỏ bên môi, nhanh chóng thổi ra một đoạn.
Duẫn Thiếu Dương ý thức được hắn muốn làm gì, quát to:"Không, ngươi dừng lại!"
"Duẫn, Duẫn sư huynh..." Cảnh Ngạn kéo gã lại, thanh âm run rẩy không khó phát hiện:" Duẫn sư huynh, ngươi xem..."
Trong khu rừng u ám, xuất hiện vô số ánh sáng xanh, như là kẻ săn mồi trốn trong chỗ tốt, nhìn chằm chằm đống đồ ăn là họ.
Vân Dã thả sáo ngọc xuống, thong thả xoay người đi tới nơi đóng quân. Phía sau hắn là mấy con Bạch Hổ đi tới bao vây hai người kia.
"Không, không muốn! Ta không muốn đi! Ngươi quay lại, quay lại....!!"
Tiếng quát tháo khàn khàn nhanh chóng yên tĩnh lại trong trời đêm, Vân Dã đi ra khỏi rừng cây, nhìn thiếu niên thanh tú chờ cách đó không xa.
Hắn đi về phía trước, Bạch Đồ cau mày:"Sao ngươi có thể dùng tư hình với họ?"
Vân Dã đem sáo ngọc vào trong ngực lơ đãng nói:"Bọn họ dùng biện pháp này hại nhiều người như vậy, tôi chỉ cho bọn họ tự thực ác quả mà thôi."
Bạch Đồ lắc đầu:"Này không hợp phép tắc."
"Phép tắc?" Vân Dã nhướng mày, hơi nghiêng thân tới trước mặt Bạch Đồ:"Ta còn chưa nói với ngươi, đôi khi giọng điệu nói chuyện của ngươi thật giống sư tôn của ta."
Ánh mắt Bạch Đồ né tránh:"... Sao có thể, ta nơi này so được với tiên tôn."
"Đương nhiên so ra kém." Vân Dã ngồi dậy, như có chuyện lạ nói:"Sư tôn ta tu vi cao thâm, lớn lên đẹp, còn tiểu ngu xuẩn ngươi cả ngày ốm yếu, còn cần người ta chăm sóc."
Bạch Đồ:"..."
Ngươi chờ cho ta.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ, lại hỏi:"Đúng rồi, Ma sáo kia ngươi định làm thế nào?"
Vân Dã đảo mắt cố ý nói:"Dựa vào cái gì nói cho ngươi biết?"
Bạch Đồ bị hắn làm nghẹn lại, không khỏi bắt đầu hoài niệm tiểu đồ đệ ở bên ngoài bí cảnh luôn đối với mình muốn gì được đó.
Bạch Đồ mặc niệm mấy lần ở trong lòng:"Không thể tức giận, dù sao cũng là đứa nhỏ mình nuôi ra." Hít sâu một hơi, hỏi:"Ngươi có biết lai lịch của vật này?"
Sắc mặt Vân Dã khẽ động, không trả lời.
Bạch Đồ nói:"Từ sau 10 năm trước Tiên Quân Chiêu Hoa san bằng Ma Uyên, thế gian đã rất lâu rồi không có xuất hiện ma khí có thể thao túng bực này. Đây đích thị là ma vật."
"Ta biết."
Bạch Đồ kiên nhẫn khuyên nhủ:"Ma khí hiện thế, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, ngươi nhất định phải nộp lên. Còn có, hai gã đệ tử cầm ma khí cũng...."
"Ngươi thật dài dòng." Vân Dã cắt ngang, hắn nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ, hoài nghi hỏi:"Lại nói tới, ngươi cũng chỉ là một tân đệ tử nhập môn, sao ngươi lại biết rõ việc này như vậy?"
Bạch Đồ nghẹn lời, ấp úng không biết nên giải thích thế nào.
Cũng may Vân Dã không tiếp tục tra hỏi. Hai người đi tới nơi đóng quân, mới vừa đi vào đã thấy một đám đệ tử chờ, từng người ánh mắt phức tạp như là chưa hoàn hồn lại sau khi sống sót qua tai nạn.
Vân Dã nhìn các đệ tử trước mắt, lại quay đầu nói với Bạch Đồ:"Thứ khác không nói, pháp khí trên người tiểu ngu xuẩn ngươi thật lợi hại."
"Chế tạo ra ảo cảnh mê hoặc Yêu Thú lớn như vậy, lại lặng yên không tiếng động cứu những người đó, chính là tu sĩ đại năng muốn làm được những chuyện này cũng phải tốn không ít công phu." Vân Dã hỏi:"Rốt cuộc ngươi từ đâu lấy ra nhiều pháp khí kỳ quái vậy?"
Bạch Đồ:"...."
Nhãi con này không thể hỏi vấn đề mà y có thể trả lời được sao??
Bạch Đồ không nói, Vân Dã không dấu vết nhíu nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ.
Hắn cũng không nói gì nữa, đi tới trước mặt đám đệ tử đó lớn tiếng nói:"Chuyện đã xảy ra tin các ngươi đều biết. Hai người âm thầm thao túng Yêu Thú giết người đã bị chúng ta trừ bỏ, hiện tại nguy cơ đã trừ, các ngươi có thể rời đi."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thì thầm nghị luận gì đó nhưng không ai rời đi.
Vân Dã nhướng mày:"Các ngươi có ý gì?"
Trong đám người, có người nói:"Sao chúng ta biết bên ngoài còn người như Duẫn Thiếu Dương hay không? Mà, hơn nữa..."
"Hơn nữa bên ngoài vẫn còn vô số bẫy rập yêu thú, chúng ta không thể lại mạo hiểm." Có người tiếp lời.
"Đúng vậy, lúc này mới hai ngày đã chết nhiều người như vậy, bên ngoài cũng quá nguy hiểm."
"Đúng vậy...."
Vân Dã càng nghe càng buồn bực, ngắt lời nói:"Vậy các ngươi muốn thế nào?"
Mọi người nhìn nhau, người lên tiếng trước nhất đi ra đội ngũ, khó khăn mở miệng:"Sư huynh, chúng ta muốn ở lại."
"...Ngài là đệ tử của Tiên Quân Chiêu Hoa, đi theo bên ngài, cơ hội chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi bí cảnh lớn hơn."
Vân Dã trầm ngâm nhìn hắn, hồi lâu, khóe miệng khẽ cong:"Các ngươi ngược tính toán thật tốt."
Hắn nói, nghiêng đầu nhìn Bạch Đồ:"Ý của ngươi?"
Bạch Đồ gật đầu:"Còn năm ngày, nếu có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt."
"Được, vậy làm như vậy đi." Vân Dã đặt tay lên vai Bạch Đồ, cất giọng nói:"Các ngươi muốn lưu lại cũng được, còn mấy ngày, tất cả mọi người nghe hắn an bài, không được có dị nghị."
Bạch Đồ:....???
Nếu tối nay không có Vân dã và Bạch Đồ, đám người đã sớm chết trong miệng hổ, bởi vậy họ cũng không có bất kỳ dị nghị gì với quyết định của Vân Dã.
Mọi người đều tản đi, Bạch Đồ đuổi theo Vân Dã:"Sao ngươi lại làm như vậy?"
Vân Dã thờ ơ trả lời:"Không phải ngươi thích giáo huấn người sao, hiện ta đưa nhiều người cho ngươi giáo huấn như vậy, ngươi còn không hài lòng?"