Trái tim Bạch Đồ nhảy lên, hồi lâu không phục hồi tinh thần lại.
Y hắn là gì?
Cái gì gọi là.... không giống với bọn họ?
Sắc mặt Vân Dã hiếm khi nghiêm túc, con ngươi đậm màu mang theo tâm trạng nặng nề Bạch Đồ nhìn không hiểu, gần như khiến y không thở nổi.
Bạch Đồ chần chờ:"Ngươi... ý ngươi là...."
"Ngươi nghĩ gì thế?" Vân Dã đột nhiên cười khẽ, dời ánh mắt ra chỗ khác:"Sư tôn có ân với ta, ta ái mộ y sùng kính y cảm kích y, đương nhiên khác với ái mộ nông cạn của người bên ngoài."
Bạch Đồ ngây người, cúi đầu "A" một tiếng.
Thì ra ý tứ của hắn là vậy.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Vân Dã không nhìn y nữa, quay đầu tiếp tục đi về phía trước:"Đi thôi tiểu ngu xuẩn, cứ trì hoãn nữa, tới khi trời tối chúng ta cũng chưa rời khỏi khu rừng rậm này."
"Không, được, gọi, ta, là, tiểu, ngu, xuẩn!"
"Biết rồi biết rồi, đi nhanh đi."
"..."
Khi hai người đi ra khỏi khu rừng này sắc trời cũng đã tối lại, cách đó không xa có thể mơ hồ thấy ánh lửa đang nhảy lên, hai người men theo ánh lửa đi tới, thì ra là nơi đóng quân tạm thời.
Mọi người vây quanh đống lửa, tinh thần uể oải, thậm chí trên người còn mang theo vết thương, như đã trải qua một trận khổ chiến.
Bạch Đồ và Vân Dã đi tới nơi đóng quân, rất nhanh đã có người tiến lên, là thiếu niên mặt trẻ con lúc bọn họ mới vừa vào bí cảnh đã gặp qua.
Thiếu niên mặt trẻ con hỏi:"Các ngươi... sao các ngươi tới được nơi này?"
Bạch Đồ nói:"Chúng ta men theo ánh lửa tới. Sắc trời đã tối, có thể cho chúng ta ở lại không?"
"Này..." Thiếu niên mặt trẻ con lộ ra vẻ chần chờ:"Người nơi này quá nhiều, e rằng không đủ lều vải, hai vị không phiền..."
"Sao vậy?" Phía sau thiếu niên truyền tới thanh âm, có người đi tới từ phía sau thiếu niên, chính là thanh niên họ Duẫn họ gặp phải trước đó.
Thiếu niên mặt trẻ con co rúm lại, thấp giọng nói:"Duẫn sư huynh, bọn họ mới vừa tìm tới..."
Thanh niên thản nhiên nói:"Nếu đã tới thì lưu lại đi."
Một người trong những người phía sau bên cạnh đống lửa nói tiếp:"Đúng vậy, bên ta có thể dư ra một lều vải, cùng nhau chen chen đi."
"Đúng vậy, buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm, ở đây mọi người có thể chiếu ứng (chăm sóc) lẫn nhau."
Bạch Đồ và Vân Dã nhìn nhau, đều nhìn thấy lo lắng trong mắt đối phương. Vân Dã gật đầu một cách nhẹ không thể thấy với y, Bạch Đồ quay đầu nói với hai người kia:"Đa tạ (cảm ơn) các vị."
Mọi người đang ngồi xuống bên cạnh đống lửa nghỉ ngơi, nói về những gì gặp phải hai ngày nay.
Người nơi này cơ bản đều bị Yêu Thú tập kích, chỉ là bởi vì phần lớn bọn họ có tu vi mới có thể chạy ra đường sống. Mà những người không chút tu vi đã bị đào thải ngay từ một ngày trước.
Có người tức giận nói:"Đã sớm nghe nói khảo hạch nhập môn của Thiên Diễn tông khó khăn, nhưng không ngờ lại tới trình độ này. Tiếp tục như vậy, còn mấy người có thể còn sống rời khỏi bí cảnh?"
"Nói không chừng cũng là vì muốn thu nhận hạt giống tốt hơn, nên mới tăng độ khó thử luyện."
"Nào có biện pháp tăng như họ vậy, năm nay Thiên Diễn Tông không muốn thu nhận đệ tử mới sao?"
"Đừng ồn." Người bên cạnh Bạch Đồ, thanh niên họ Duẫn không nhịn được mở miệng:"Có thời gian rãnh không bằng tranh thủ nghỉ ngơi, ứng đối khảo hạch kế tiếp."
Người này tên là Duẫn Thiếu Dương, thuở nhỏ tu hành ở một môn phái nhỏ không tiếng tăm, đồng môn thiếu niên mặt trẻ con kia.
Hai người đều có tu vi, nơi trú quân cũng là bọn họ dựng lên, cũng là người triệu tập các đệ tử còn sống trong trăm dặm xung quanh, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Duẫn Thiếu Dương đơn giản an bày mấy người lần lượt gác đêm, những người còn lại đều trở lại lều nghỉ ngơi.
Thiếu niên mặt trẻ con vẫn luôn cúi đầu, không nói gì. Mãi đến khi từng người rời đi, thiếu niên mặt trẻ con mới đứng lên, trầm mặc đi tới chỗ lều vải của bản thân.
Bạch Đồ như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng rời đi của hắn, đi theo:"Cảnh Ngạn."
Thiếu niên bị gọi tên dừng chân xoay đầu hỏi:"Đỗ công tử có chuyện gì?"
Bạch Đồ:"Tại khu rừng chúng ta bị truyền tới, tất cả mọi