Vân Dã nhất thời ngây người, trái tim nhảy nhót kịch liệt gần như muốn bay ra khỏi ngực. Người tạo thành như vậy lại không chút tự giác, thấy hắn không phản ứng còn nhào lên người hắn, suýt nữa lăn xuống đất.
Tay chân Vân Dã luống cuống đỡ y:"Sư, sư tôn, người đừng...."
Bạch Đồ quỳ trên giường ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt ẩm ướt hờn giận:"Ngươi không muốn giúp ta."
"Con không phải..."
Bạch Đồ không để ý tới hắn. Sau khi uống say bản thân vốn nóng bức, vũ y lại quấn chặt khiến y hơi khó thở. Hai tay y tức giận nắm kéo vạt áo, nỉ non:"Tự ta làm..."
Xoẹt một tiếng, Bạch Đồ không khống chế tốt sức lực nên xé rách mảng lớn vạt áo.
Vân Dã:"..."
Người này là muốn mạng của hắn sao?
Huyết dịch toàn thân Vân Dã xông thẳng lên đại não, hắn hoảng loạn đè tay Bạch Đồ, mất tự nhiên nói:"Sư tôn đừng động, con.. con giúp người là được."
Bạch Đồ ngẩng đầu nở nụ cười với hắn:"Ngoan."
Bạch Đồ ngoan ngoãn nằm lại, Vân Dã hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kéo vạt áo đối phương.
Trước đây hắn chưa bao giờ thấy Bạch Đồ mặc hồng y. Người nọ luôn là một thân bạch y lạnh như sương, trong trẻo lạnh lùng trác tuyệt, nghiễm nhiên không thú vị, nhưng cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, cũng chỉ có màu trắng mới có thể ngăn lại phong tình trên người y.
Thay hồng y, dung mạo càng thêm sắc sảo. Cặp mắt đào hoa dịu dàng như nước hơi nhướng lên, làn da trắng tới trong suốt lộ ra từ hồng y bị xé, không nơi nào là không câu dẫn hắn.
Vân Dã cảm giác bản thân như đang mở ra lễ vật vô cùng quý trọng, quý báo, mở ra tầng tầng lớp bọc, lộ ra bên trong tinh xảo mê người.
Chờ tới khi hắn hoàn hồn, hắn đã nghiêng người, đè trên người đối phương.
Lông mi Bạch Đồ khẽ run, nghi hoặc nhìn hắn, đại não bị cồn tê dại vẫn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì.
Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt kia, nhẹ giọng hỏi:"Sư tôn, con là ai?"
Bạch Đồ ngơ ngác nhìn hắn. không trả lời.
Vân Dã không thúc giục, hắn nắm lấy cổ tay Bạch Đồ, đầu ngón tay lướt qua làn da mềm mại.
Không biết tại sao, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác quen thuộc.
Bạch Đồ hơi nhột mà co người lại, muốn né tránh lại bị Vân Dã cản lại. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt Bạch Đồ, hỏi tiếp:"Sư tôn, có biết con là ai không?"
"Vân... Dã...."
Bạch Đồ thì thầm, chợt bị Vân Dã cúi xuống hôn.
Môi chạm lên đôi môi mềm mại ấm áp kia, trong đầu Vân Dã ong lên, không khống chế hành động. Hắn mạnh mẽ mở môi đối phương, hung ác như thay đổi thành người khác.
Hơi thở quen thuộc xâm chiếm hô hấp của Bạch Đồ, y khó chịu nhíu mày, khẽ nức nở, mở mịt mở mắt ra.
"A!" Thấy rõ người trước mắt đang làm gì, Bạch Đồ chợt thanh tỉnh, không chút nghĩ ngơi đẩy người ra.
Vân Dã không ngờ y đột nhiên tỉnh lại, loạng choạng về phía sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Bạch Đồ bị hắn hôn tới cả người mềm nhũn, không thể tránh khỏi nhớ lại lần mình và Vân Dã da thịt gần gủi. Sắc mặt lập tức trắng không còn chút máu, vô thức co người vào trong giường, nắm chặc vạt áo lỏng lẻo, cẩn thận nhìn về phía Vân Dã.
Đó là tư thế phòng bị.
Nhận thức này như là vật nặng đánh vào tâm trí Vân Dã, tim hắn đau đớn co rút.
Sư tôn của hắn, không thích như vậy.
Không khí dần ngột ngạt, bản năng ra quyết định nhanh hơn đại não, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Bạch Đồ gọi hắn:"Vân Dã!"
Vân Dã dừng chân, thanh âm khàn khàn:"Con vô ý xúc phạm sư tôn, con.. xin lỗi."
"Chờ đã, ngươi quay lại, ngươi..."
Nhưng Vân Dã không để ý trực tiếp đóng cửa rời đi.
Ký ức sau khi say rượu dần trở lại trong đầu, lúc này Bạch Đồ mới nhớ tới y mới vừa rồi đã quấn Vân Dã ôm y trở về thế nào, lại như thế nào muốn Vân Dã cởi y phục giúp y, còn xé y phục mình trước mặt hắn.
Bạch Đồ rên rỉ, nắm lại trên giường, kéo chăn bưng kín đầu.
Ta đã làm cái gì hả......
Ỷ vào uống say, câu dẫn đồ đệ mình.
Trên đời này còn có người nào khốn nạn hơn y sao?
Không muốn sống.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Bạch Đồ nằm trên giường một thúc thì mới chậm chạp ý thức không đúng. Hiện tại Ô Cưu hành tung bất minh, sao hắn có thể mặc Vân Dã ở bên ngoài.
Vạn nhất không khéo Vân Dã gặp phải ma đầu kia lại bị hắn tẩy não thì sao đây?
Bạch Đồ vội vàng ngồi dậy đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ. Trong khoảng khắc rời khỏi phòng ngủ, y phục tự động thay đổi, trở lại dáng vẻ công tử bạch y anh tuấn.
Lúc này đang là thời điểm cuối thu, gió đêm thổi qua lạnh tới thấu xương. Trên đường phố không còn một bóng người, Bạch Đồ hơi cảm ứng chút, khí tức Vân Dã như có như không, hiển nhiên là có ý định thu liễm.
Không phải là tiểu đồ đệ bị y dọa sợ tới không dám gặp y đi?
Không cảm ứng được phương hướng của Vân Dã, Bạch Đồ chỉ đành chậm rãi tìm kiếm. Có lẽ là vì rượu tính chưa tiêu, đi chưa được bao lâu Bạch Đồ chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu đến gần như không mở ra được. Y dựa góc tường ngồi xuống, định nghỉ ngơi.
Bạch Đồ nhắm mắt dựa góc tường, mêm man thiếp đi, mất ý thức.
Bên kia, Vân Dã đứng một mình trên cổng thành, nhìn thành trấn ngủ say dưới chân, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn ảo não lại hối hận.
Người nọ là Tiên Tôn cao cao tại thượng, sao hắn có thể nhân cơ hội mà vào, xúc phạm y.
Qua nhiều năm như vậy, hắn cẩn cẩn thận thận ở bên cạnh Tiên Quân Chiêu Hoa chỉ là vì có thể cách y gần hơn một chút. Chỉ cần có thể nhìn thấy y từng giây từng phút, dù vĩnh viễn chỉ có