Bạch Đồ sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Có thai?
Sao y có thể có thai?
Nữ tử thấy sắc mặt y không hợp, lo lắng hỏi:"Công tử? Ngươi làm sao vậy?"
Bạch Đồ chợt hoàn hồn:"Không, không sao. Cô nương mới vừa nói ta.. có thai là thật sao? Có phải chẩn lầm không?"
"Công tử nói thế nào ấy, y quán chúng ta chẩn bệnh qua không ít song nhi, có phải hỉ mạch không sao có thể không nhìn ra?"
Bạch Đồ:" Nhưng ta không phải..."
Nữ tử:"Ta hỏi ngươi, có phải gần đây ngươi luôn cảm thấy uể oải buồn ngủ, còn thường nôn mửa đúng không?"
Bạch Đồ cúi đầu không trả lời.
"Ta đoán một lần là có." Nữ tử cười:"Công tử đừng lo, lúc song nhi mang thai phản ứng xác thực so với nữ tử bình thường sớm hơn, phản ứng cũng lớn hơn. Chỉ là thân thể công tử tốt, chỉ cần đừng làm lụng vất vả, sẽ không có gì đáng ngại."
"Chỉ là đây là lần đầu tiên thấy song nhi mà mơ mơ hồ hồ như ngươi, mang thai lâu như vậy sao lại không phát hiện chứ?" Nữ tử lắc đầu lẩm bẩm:"Xem y phục công tử đắt tiền, hẳn là thế gia. Phu quân nhà ngươi cũng thật là, vậy mà hoàn toàn không chú ý tới thân thể ngươi, còn mặc kệ ngươi ngủ bên đường, thật đáng đánh."
Nữ tử đang lải nhải, bên ngoài có người gọi nàng. Nữ tử trả lời "Tới", quay đầu nói với Bạch Đồ:"Công tử nằm xuống nghỉ một lát đi, chút nữa ta sẽ phái hỏa kế trong điếm đưa ngươi về."
Bạch Đồ nhất thời phiền loạn, không đợi y trả lời, nữ tử đã vén màn ra cửa.
Bên trong lần nữa an tĩnh, Bạch Đồ ngồi trên giường nhỏ, mờ mịt cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình.
Sao có thể chứ, y rõ ràng không phải là...
Lòng bàn tay Bạch Đồ ngưng tụ Linh Lực, bao trùm Linh Lực trên bụng đi vào cơ thể, y nghe thấy âm thanh mạch đập mỏng manh đến khó mà phát hiện.
Đông, đông, đông....
Bạch Đồ chợt thu tay, ngực phầp phồng.
Y ngửa mặt nằm xuống giường, cứng ngắc hồi lâu, khổ não nỉ non:"Sao... như vậy a."
Thảo nào khoảng thời gian này y vẫn luôn cảm thấy không khỏe, như vậy cũng có thể nói thông.
Chỉ là... Nên làm gì bây giờ.
Trong thế giới này, một bộ phận nam tử có thể mang thai nhưng dù sao cũng là thiểu số, hơn nữa nam tử muốn thụ thai cũng không dễ dàng. Nào có như y, một lần..
Chết cái người đó lại là đồ đệ y.
Bạch Đồ nằm trên giường một lúc, đứng dậy ra ngoài. Nữ tử kia đang bận rộn trong y quán, thấy y đi ra, hỏi:"Công tử phải đi, cần hỏa kế đưa ngươi trở về không?"
"Không cần." Bạch Đồ thấp giọng nói:"Đa tạ cô nương, tự ta đi là tốt rồi."
Y nói, đi ra ngoài cửa.
Còn chưa ra khỏi y quán, cô nương kia đột nhiên gọi lại:"Công tử."
Nữ tử đuổi theo, đưa cho y một cây dù:"Bên ngoài vẫn còn mưa, ngươi cầm đi."
"Không cần...."
Bạch Đồ đang muốn cự tuyệt, nữ tử kín đáo đưa dù cho y, cười:"Mau cầm đi, hiện tại công tử không giống trước, không lo lắng cho mình cũng phải lo lắng cho tiểu bảo bảo trong bụng."
Bạch Đồ ngây người, mím môi:"Đa tạ."
Mưa không ngừng, Bạch Đồ cầm dù chậm rãi đi trên đường. Dần bớt mưa, người đi trên đường đi lại vội vội vàng vàng, trong thành rơi vào màn mưa mưa bụi.
Đột nhiên, thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau:"Tiên Tôn! thì ra người ở đây."
Bạch Đồ quay đầu.
Cảnh Ngạn chạy chậm tới trước mặt Bạch Đồ nói:"Tiên Tôn, người một đêm không về, Vân sư huynh đang tìm người khắp nơi. Thấy người thực sự quá tốt, ta phải đi nói cho Vân sư huynh."
"Chờ đã." Bạch Đồ gọi hắn lại, hơi chần chờ:"Trước đừng nói cho hắn biết ta ở đây."
"Tiên Tôn, là sao?" Cảnh Ngạn nói:"Vân sư huynh cũng đến nửa đêm mới về, trở lại đã tìm người khắp nơi. Người.. và Vân sư huynh cãi nhau sao?"
"Không có gì." Bạch Đồ cũng không giải thích, dặn dò:"Cảnh Ngạn, chính sự quan trọng. Các ngươi hiện tại lập tức trở về Thiên Diễn Tông, báo cáo phát hiện ở chỗ này cho chưởng môn, để bọn họ sớm phòng bị."
Cảnh Ngạn nghi ngờ:"Tiên Tôn, người không cùng chúng ta trở về sao?"
Bạch Đồ:"Ta... trước không được, ngươi đi đi."
Cảnh Ngạc há miệng như muốn nói lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ:"Vâng", nhanh chóng rời đi.
Bạch Đồ thở phào, đang định tiếp tục, khóe mắt đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc. Vân Dã đang đi tới đây, hắn không che dù, tóc bị nước mưa thấm ướt, nhìn qua có phần chật vật.
Bạch Đồ chợt thu hồi ánh mắt, không chút suy nghĩ, lập tức gọi kiếm hóa thành ảnh kiếm biến mất trong màn mưa.
Cảm nhận được kiếm ý quen thuộc, Vân Dã ngẩng đầu khẽ nhíu mày.
Vô Nhai Cốc.
Ánh sáng mặt trời vừa vặn, tiếng đàn vang vọng trong vách núi. Tuân Dịch nửa nằm trong lương định bên vách núi, tay cầm bầu rượu uống một ngụm, híp mắt nhìn người khãy đàn trong đình.
Đột nhiên, Bùi Nhiễm dừng tay, tiếng đàn tạm ngừng.
Tuân Dịch như có cảm giác, quay đầu về phía sau lưng, Bạch Đồ đứng bên ngoài gật đầu với hắn:"Sư huynh."
"Ngươi còn nhớ tới xem ta?" Tuân Dịch cong môi, đang định nói cái gì, lại thấy bước chân Bạch Đồ lảo đảo, suýt nữa té ngã.
Bùi Nhiễm nhanh chóng tới đỡ Bạch Đồ.
Bùi Nhiễm kêu:"Tiên Tôn?"
"Ta..." Bạch Đồ há miệng, cái gì cũng không nói ra. Y ngự không mà tới, bay cực nhanh, lúc đáp xuống mới phát giác vô cùng uể oải. Cơn buồn ngủ ngày càng mãnh liệt, trước mắt y tối sầm nhanh chóng mất ý thứ.
Bạch Đồ trong lúc mơ mơ màng màng ngủ say rơi vào một mộng cảnh kỳ quái.
Y đứng dậy mở cửa, một thân ảnh nho nhỏ nhào vào lòng.
Đó là một hài tử chưa tới ba tuổi, bước đi lắc lư, da vô cùng trắng, mềm mại như bánh bao ngọc.
Bánh bao nhỏ mở miệng, thanh âm giòn giả:"Cha, cuối cùng người cũng tỉnh..."
Bạch Đồ vô thức ôm bánh bao nhỏ mềm mại, há miệng, không đợi y nói gì, thân ảnh nho nhỏ đột nhiên sáng lên, hóa thành một ấu thỏ mềm mại nhung nhung nằm trong lòng bàn tay Bạch Đồ.
Ấu thỏ vô cùng giống nguyên hình của Bạch Đồ, chỉ là lông tơ biến thành màu xám bạc,