Bobi9791 Chúc cô thi tốt????????.
Vân Dã đi lên tầng trên cùng Tàng Thư Các, thấy đệ tử nằm dưới đất. Hắn lập tức căng thẳng, không khỏi tăng tốc bước chân:"Sư tôn, người đang ở đâu? Người có bị thương không?"
Hắn nhanh chóng đi qua mấy kệ sách, ở kệ sách cuối cùng thì thấy được vạt áo nhạt màu.
Vân Dã tiến lên phía trước nhẹ nhàng kêu:"Sư tôn?"
Tiếng bước chân ngày càng gần, Bạch Đồ trốn ở phía trong cùng sau kệ sách, khẩn trương tới mức đôi tai thỏ dựng đứng trên đầu, run rẩy run rẩy.
Đi đi đi đi!
Mau đi đi a....!
Vân Dã vòng qua kệ sách, Bạch Đồ ở trong cùng kệ sách, bình tĩnh nhà nhã lật một quyển sách cổ.
Vân Dã hỏi:"Sư tôn, người có sao không?"
Bạch Đồ đóng sách lại, bình tĩnh nói:"Ta có thể gặp chuyện gì?"
"Vân Dã:"Vậy người bên ngoài...."
"Có người bám lên người hắn, muốn lấy cái này từ tay ta." Bạch Đồ giơ giơ sách cổ trong tay bình tĩnh nói:" Đã bị ta đuổi đi."
Vân Dã nghi ngờ nhíu mày, nói:"Sư tôn không có việc gì là tốt rồi."
Bạch Đồ gật đầu, phân phó:"Con đi xem tình trạng đệ tử kia đi."
"Vâng." Vân Dã không nghĩ nhiều, xoay người đi tới đệ tử té xỉu kia.
Thấy thân ảnh hắn đi xa, Bạch Đồ mới yên tâm tựa vào kệ sách im lặng thở phào nhẹ nhõm.
...May mắn là kịp.
Bạch Đồ cũng không bài xích thân phận thỏ tiên của mình nhưng y không dám để cho Vân Dã phát hiện chuyện này.
Áp chế chủng tộc không phải chuyện đùa, con sói nhỏ này vốn cũng không sợ y, nếu như biết y thực ra là một con thỏ không có chút lực uy hiếp còn có thể quản được sao?
Uy nghiêm Tiên Tôn nhất định phải duy trì.
Sợ bóng sợ gió một hồi, Bạch Đồ tĩnh tâm, cất xong sách cổ rồi đi lên phía trước.
Bạch Đồ hỏi:"Hắn như thế nào?"
"Trúng một chưởng của sư tôn sợ là một chốc cũng không tỉnh lại." Vân Dã ngồi bên cạnh đệ tử kia, giữa hai lông mày hiện rõ âu lo:"Sư tôn, người bám lên người hắn..."
Bạch Đồ cắt ngang:"Trở về rồi hãy nói."
Hai người đưa đệ tử đang hôn mê tới Ngưng Đan Các, trở về Lạc Hà Phong.
Trời tối, Vân Dã rót cho Bạch Đồ một chén trà an thần.
Bạch Đồ lật xem sách cổ lấy từ Tàng Thư Các, Vân Dã nhìn lướt qua, hơi kinh ngạc:"Sư tôn đang tìm nhập khẩu Ma Uyên?"
"Đúng vậy." Bạch Đồ không có ý định giấu diếm:"Ô Cưu hiện thân chứng minh phong ấn thông đạo giữa Ma Uyên và hiện thế đã dần buông lỏng. Nay nhất định phải tìm ra Ma Uyên, lần nữa phong ấn thông đạo."
Vân Dã im lặng thắp đèn dầu sáng lên, hồi lâu hắn đột nhiên hỏi:"Sư tôn thật sự chán ghét ma (ma trong ma tu, người trong Ma Uyên) vậy sao?"
Bạch Đồ ngừng lại:"Vì sao lại hỏi như vậy?"
Vân Dã trầm mặc, thấp giọng nói:"...Chỉ là đột nhiên nghĩ tới."
Bạch Đồ nhìn hắn:"Ta không ghét ma."
"...Chỉ là ta đã thấy ma trắng trợn giết chóc, sinh linh đồ thán, cá nhân ta đã từng trải qua thất bại và thống khổ. Ta hy vọng có một ngày nhân ma không còn giết chóc, nhân và ma có thể chung sống hòa bình, thiên hạ có thể vĩnh viễn thái bình."
Mắt Vân Dã khẽ nhúc nhích, như kinh ngạc:"Sư tôn, người nghĩ sẽ có một ngày như vậy sao?"
"Sẽ." Bạch Đồ nghiêm túc nói:"Như các bộ tộc thời viễn cỗ tranh đấu với nhau, cuối cùng có thể bắt tay giảng hòa. Ma cũng không phải từ khi sinh ra đã là ác nhân, trong các chủng tộc có lẽ đã có hiểu lầm nhưng cũng không phải là không thể hóa giải. Chỉ là.... ta tạm thời còn không làm được."
Bạch Đồ ngưng lại chút, lại nói:"Chỉ là ta tin tưởng, trăm năm nghìn năm sau sẽ có người có thể làm được."
Vẫn Dã nhìn Bạch Đồ thật sâu, ánh mắt nhu hòa, trong mắt sinh ra nhiều hơn cảm xúc lúc thường không có, càng mềm mại gì đó.
Giây lát, hắn cong môi nhẹ giọng nói:"Sư tôn nói đúng, luôn sẽ có người có thể làm được."
Bạch Đồ bị y nhìn có chút không được tự nhiên nên quay đầu đi:"Đúng rồi, sao hôm nay con lại đi tới Tàng Thư Các?"
Vân Dã nhún nhún vai:"Trưởng lão thụ nghiệp chê công khóa (bài tập) của con quá kém, đuổi con ra khỏi phòng học, kêu con đi Tàng Thư Các đọc sách."
Bạch Đồ cau mày.
Trưởng lão thụ nghiệp vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thái Sơ, nay rõ ràng là quan báo tư thù ( dùng việc công để báo thù riêng)
Vân Dã nói nhẹ nhàng nhưng sợ rằng bị tức không ít.
Trong lòng Bạch Đồ bao che khuyết điểm tức giận.
Cũng được, đồ đệ của y không cần bọn họ dạy.