Tiên Quân Thanh Huy nói được làm được, thật sự phong tỏa cốc khẩu Vô Nhai Cốc, không cho phép Vân Dã đi vào, cũng không cho Bạch Đồ lén ra ngoài gặp hắn.
Sấm chớp rền vang trên bầu trời, mưa to cọ rửa qua sơn cốc, gió đêm mạnh mẽ thổi qua. Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, nghe tiếng mưa bên ngoài, trong lòng càng lo lắng.
Tính cả ngày y mê man hôm đó nay đã qua ba ngày ba đêm.
May mắn hắn là tu sĩ, đổi thành người thường quỳ tới ba ngày, vải gió dầm mưa, mạng cũng đã bỏ ở nơi này.
"Tiên Tôn, đến phiên ngài." Thanh âm Bùi Nhiễm vang lên trước mặt y, Bạch Đồ bừng tỉnh hoàn hồn, cúi đầu nhìn ván cờ trước mắt.
Quân trắng của y đã bị ép tới bước đường cùng, bước cuối cùng hắn đặt đâu cũng sẽ là đường chết.
Bạch Đồ ném quân cờ vào trong hộp, nhàn nhạt nói:"Ta thua."
"Đa tạ."
Bùi Nhiễm đặt cờ xuống, đứng dậy rót cho Bạch Đồ một chén trà:"Chủ nhân để Vân Dã quỳ gối bên ngoài là có dụng ý của ngài. Tiên Tôn trước kia luôn mặc kệ người kia, làm người kia không tồn lòng kính sợ với Tiên Tôn, nhiều lần xúc phạm. Lần này ăn giáo huấn, mài giũa, mới không phụ mong đợi của Tiên Tôn."
Bạch Đồ nhấp ngụm nước trà:"Ta hiểu, chỉ là..."
Bùi Nhiễm:"Đau lòng?"
Bạch Đồ nghẹn lại đặt chén trà xuống, giả vờ bất mãn:"Bùi Nhiễm, tính tình ngươi sao ngày càng giống sư huynh, đều thích trêu chọc người khác. Ngươi có còn biết bản thân là kiếm linh không?"
"Không tốt sao?" Bùi Nhiễm nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, như nhìn về nơi xa xa:"Trước khi gặp được chủ nhân, ta chỉ là một phế kiếm bị người vứt bỏ, không biết bi hoan hỉ nộ trong cuộc sống. Sau khi gặp chủ nhân, ta mới phát hiện thì ra thế gian còn có rất nhiều điều thú vị, người thú vị."
Mấy chữ cuối hắn nói nhẹ vô cùng, như có thâm ý khác. Đáng tiếc hôm nay Bạch Đồ tâm thần không yên không để ý.
Chốc lát, Bùi Nhiễm lại nói:"Tiên Tôn mới vừa nói ta, kỳ thực sao Tiên Tôn không khác quá khứ chứ?"
Bạch Đồ:"Khác chỗ nào?"
"Người tu Vô Tình Đạo, tuyệt tình đoạn niệm, vô ái vô hận, nhưng hiện tại Tiên Tôn..." Ánh mắt Bùi Nhiễm dời xuống ngừng lại trên bụng Bạch Đồ nhưng rất nhanh đã rời đi:"Có mấy lời, chủ nhân không biết nên nói thế nào, nên tới ta nói mà thôi."
"...Tiên Tôn đối với Vân Dã thật sự chỉ là tình sư đồ?"
Bạch Đồ ngẩn ra, mộng cảnh trước đó không có dấu hiệu đột nhiên xuất hiện trong đầu y.
Trước đây y chưa bao giờ nghĩ tới mình và Vân Dã có tình cảm gì vượt quá tình sư đồ. Nhưng trong mộng cảnh, khi y thấy người nọ đi tới chỗ y, lời nói ôn nhu quen thuộc rồi hôn y, trong lòng y không hiểu sao lại cảm thấy... ngọt ngào.
Giống như... nếu bọn họ thật sự tiếp tục như vậy cũng có thể coi như là một chuyện may mắn.
Bạch Đồ bình tĩnh lại, thấp giọng đáp:"Hắn là đệ tử của ta, sao ta có thể có tâm tư khác với hắn.
"Vậy... thì tốt." Bùi Nhiễm trầm ngâm, nói:"Trước đó Tiên Tôn tu Vô Tình Đạo phi thăng, nhất định đã tuyệt ái tình. Nếu vi phạm, sợ rằng sẽ vì vậy mà đạo tâm bất ổn dẫn đến Thiên Đạo trừng phạt. Mong Tiên Tôn nhớ kỹ."
"...Ta hiểu."
Bùi Nhiễm nói:"Đã như vậy, đan dược chủ nhân luyện chế cho Tiên Tôn đã xong, Tiên Tôn có thể tới Đan Các tìm ngài ấy."
Bạch Đồ mới phản ứng kịp:"Cho ênn các ngươi vây ta ở Vô Nhai Cốc, còn không cho ta gặp Vân Dã chính là vì thăm dò việc này?"
Bùi Nhiễm vội vàng đứng dậy thi lễ với Bạch Đồ:"Tiên Tôn đừng trách."
Bạch Đồ không nhiều lời nữa, lập tức chạy tới Đan Các. Tuân Dịch sớm đã chuẩn bị dược xong, lại lải nhải cằn nhằn dặn dò những chuyện cẩn chú ý mới chịu thả y đi.
Khi Bạch Đồ đi ra Đan Các, mưa bên ngoài đã dần bớt.
Y đi nhanh ra cốc, xa xa đã thấy thân ảnh trắng thuần đang quỳ gối trước sơn cốc.
Y phục tóc tai Vân Dã ướt đẫm, nước từ gò má gầy gò nhỏ xuống vũng nước trước người. Mắt nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, trong mưa gió như là gốc cây tùng cao ngất.
Ý thức hắn đã mơ hồ, ngay cả Bạch Đồ đi tới bên cạnh hắn, hắn cũng không phát hiện.
Đầu ngón tay Bạch Đồ vừa nhấc, liền mở một quang bích che mưa trên đỉnh đầu y, vừa vặn che trên đỉnh đầu Vân Dã.
Mắt Vân Dã giật giật, ngẩng đầu:"Sư tôn..."
Giọng nói khàn khàn, nghe tới trong lòng Bạch Đồ khẽ nhói lên.
Bạch Đồ nhắm mắt, nhẹ giọng nói:"Đứng lên."
Vân Dã không động, nhìn chằm chằm Bạch Đồ:"Sư tôn vẫn không chịu tha thứ cho con sao?"
Bạch Đồ không trả lời, Vân Dã thò tay kéo cổ tay Bạch Đồ, thâm âm trầm thấp lại nhẹ nhàng:"Đệ tử không có ý xúc phạm sư tôn, sư tôn đánh con mắng con cũng được, chính là đừng trốn tránh con, cũng đừng không để ý tới con."
Bạch Đồ thở dài trong lòng, cúi người, dùng ống tay áo phất đi giọt nước trên mặt hắn, ôn nhu nói:"Ngươi không đứng lên, sao chúng ta có thể về nhà?"
Vân Dã ngây người, như nhất thời không phải ứng kịp. Bạch Đồ cũng không chậm trễ nữa, vươn tay đỡ hắn, nhưng mới vừa chạm tới cơ thể đối phương mới phát hiện nhiệt độ đối phương cao khác thường.
Bạch Đồ cau mày:"Ngươi đáng sốt?"
"Sư tôn..."
Vân Dã lảo đảo đứng lên lại cảm thấy cơ thể vô cùng nặng, hai chân mềm nhũn, suýt nữa té nhào.
Thoáng chốc một thân thể mềm mại đi tới đỡ hắn. Mùi thơm cỏ xanh quen thuộc tràn đầy đầu mũi, Vân Dã vô thức ôm chặc thân thể kia, chậm rãi nhắm mắt sau đó hôn mê.
Khi Vân Dã tỉnh lại đã trở về phòng ngủ trong Lạc Hà Phong.
Trời còn chưa sáng, bầu trời như bọc một tầng lụa xanh, nhìn về những ngọn núi xa xa, Vân Dã nheo mắt, chậm chạp phát hiện trên người mình đã đổi thành y phục sạch sẽ của đệ tử, mặc còn chỉnh tề hơn chính hắn mặc rất nhiều.
Trong phòng không một bóng người, Vân Dã nhạy cảm bắt được chút mùi thơm cỏ xanh chỉ có trên người Bạch Đồ trong huân hương ngập phòng.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra.
Bạch Đồ đi vào phòng, khóe mắt run rẩy, già vờ không phát hiện thân ảnh trong chớp mắt nằm lại trên giường giả vờ ngủ.
Mệt y còn lo lắng một đêm, người này không phải rất tỉnh táo sao, còn có tâm tình giả vờ bệnh trước mặt y.
Y bưng thực hạp đi tới bên giường, đặt xuống bàn thấp bên cạnh, người trên giường vẫn không có động tĩnh.
Bạch Đồ đứng bên giường nhìn y hồi lâu, không chút lưu tình:"Nếu không ăn, ta sẽ đem đi?"
Nói, quả thực vươn tay định lấy lại thực hạp.
Một bàn tay khác chìa tới, vững vàng cầm lấy cổ tay Bạch Đồ.
Vân Dã