Sáng hôm sau, Vân Dã mở mắt ra trong phòng đã không còn thân ảnh của sư tôn.
"Sư tôn?" Hắn ngồi dậy, vô thức nhìn quanh.
Trong phòng không có người khác, càng không có mùi hương của người nọ, chỉ có hắn và....con thỏ ngủ như chết.
Vân Dã đụng đụng Bạch Đồ, không xác định hỏi:"Nhuyễn Nhuyễn, tối qua sư tôn ta đã tới sao?"
Bạch Đồ bị hắn đánh thức ngáp một cái, chân đẩy tay Vân Dã ra, cuộn mình trong khuỷu tay hắn tiếp tục ngủ.
Đồ đệ ngốc.
Những ngày qua Bạch Đồ càng ngày càng buồn ngủ, đợi tới khi y hoàn toàn tỉnh ngủ, đã là ở trong túi của Vân Dã mang về Thiên Diễn Tông. Bên ngoài không biết vì sao rất huyên náo, Bạch Đồ trong túi không kiên nhẫn đè tai cuộn người, vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Cậu đẩy ra một khe hở nhìn ra ngoài, Vân Dã đang đi qua sơn môn Thiên Diễn Tông.
Nơi đây không còn tĩnh lặng như xưa, đông đảo đệ tử tu chân phục sức khác nhau (quần áo trang sức) đứng trước sơn môn (cửa), người tới người đi vô cùng náo nhiệt.
Bạch Đồ hoảng hốt, hoàn hồn lại, trước đó đích xác Lăng Vi Quân đã nói với y nửa tháng sau các đại tông môn sẽ tập trung ở Thiên Diễn Tông, cùng thương nghị làm sao đối phó với Ma Uyên.
Thì ra nửa tháng đã trôi qua nhanh như vậy sao?
Tai Bạch Đồ cụp xuống, rút về trong túi.
Trước đó Tuân Dịch nói qua, tiên dược cho y chỉ đủ giấu nửa tháng.
Bạch Đồ sờ sờ bụng, nơi đây lúc hình người vẫn bằng phẳng, chỉ khi nào hết dược hiệu, tu sĩ tu vi cao chút liếc mắt đã có thể nhìn ra manh mối.
Có lẽ y không thể đợi được nữa.
Đột nhiên bước chân của Vân Dã dừng lại.
Bạch Đồ nghe thấy thanh âm quen thuộc:"Thì ra là Vân Dã, lâu rồi không gặp, sao ngay cả một tiếng chào cũng không có?"
Là Tuân Dịch.
Sắc mặt Vân Dã căng thẳng, cứng nhắc thi lễ với Tuân Dịch:"Đệ tử gặp qua sư bá."
Bạch Đồ giả chết trong túi nhưng đột nhiên một luồng linh lực chui vào túi. Luồng linh lực kia nâng y lên bay thẳng ra khỏi túi. Tuân Dịch vươn tay nhận lấy y.
Bạch Đồ:"..."
Người này làm gì???
Nhưng Tuân Dịch chỉ xoa đầu Bạch Đồ, cười nói:"Thỏ con này lần đầu ta thấy đấy. Sư điệt thật tốt, lại nuôi một vật nhỏ đáng yêu như vậy."
Mắt Vân Dã tối lại, không dấu vết đoạt lấy con thỏ từ tay hắn:"Nhóc con này nhát gan, sư bá đừng hù nó."
Tuân Dịch cười không nói.
"Chủ nhân." Bùi Nhiễm phía sau hắn khẽ gọi:"Chưởng môn mời chủ nhân tới tiền thính (phòng khách, đại sảnh), chúng ta đi thôi."
"Được." Tuân Dịch gật đầu nói với Vân Dã:"Sư điệt, ta đi trước, có thời gian ta sẽ tới Lạc Hà Phong ngồi chút."
Vân Dã:"Cung tiễn sư bá."
Tuân Dịch cùng Bùi Nhiễm rời đi, Vân Dã nhìn bóng lưng hắn mà hừ lạnh.
Bạch Đồ bật cười.
Y biết Vân Dã vẫn luôn không thích Tuân Dịch, không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì Bạch Đồ và Tuân Dịch là sư huynh đệ sống chung với nhau từ nhỏ, quan hệ thân cận.
Ngay cả dấm chua của sư huynh y cũng ăn, bình dấm chua nhỏ này.
Bạch Đồ bị Vân Dã mang về Lạc Hà Phong, một hồi sau người Lăng Vi Quân phái tới tới Lạc Hà Phong.
Trước đó Bạch Đồ đã viết thư báo cho Lăng Vi Quân biết mình bế quan, cộng thêm trước đó y biểu thị rõ ràng qua không có hứng thú cùng họ tấn công Ma Uyên, lần này các đại tiên môn đều tới Thiên Diễn Tông, Lăng Vi Quân phái người tới chỉ hỏi Tiên Quân Chiêu Hoa có xuất quan chưa.
Biết Tiên Quân Chiêu Hoa không ở trên Lạc Hà Phong cũng không nói thêm gì nữa.
Thời điểm hoàng hôn, Bạch Đồ ở bên cạnh xem Vân Dã viết chữ.
Nét chữ của Vân Dã hoàn toàn khác Bạch Đồ.
Chữ viết của Bạch Đồ sắc bén cứng cáp, lại lộ ra vẻ thanh tú nội liễm, không giống Vân Dã, chữ viết đường hoàng tùy tiện, không có tinh tế mãi dũa lại tự thành nét riêng biệt, đặc sắc.
Bạch Đồ nhìn, ánh mắt chậm rãi dời từ giấy Tuyên Thành lên gò má người kia.
Sắc mặt Vân Dã hiếm khi chuyên chú, ấn đường vô thức nhíu lại, tóc dài được dây cột tóc dài cột lại ở sau ót, đôi khi có lọn tóc rũ xuống, gọn gàng và anh tuấn.
Chú ý tới Bạch Đồ đang nhìn hắn, đầu bút lông Văn Dã ngừng lại, tay trái cầm lấy cỏ khô đút tới bên miệng y.
Tuy vẫn luôn ghét bỏ y mập nhưng cỏ ăn vặt nên cho y ăn cũng cho không ít.
Bạch Đồ liền ngậm lấy ôm trước người chậm rãi nhai.
Cỏ khô được cắt thành độ dài thích hợp ăn, chủng loại cũng là Bạch Đồ thích nhất.
Mấy ngày qua Vân Dã chăm sóc y cẩn thận tỉ mỉ. Trước đó y chưa bao giờ nghĩ tới đồ đệ luôn dính người ỷ lại y có một ngày sẽ làm y sinh ra cảm giác có thể ỷ lại.
Từ khi tới đây, y đã lâu rồi không có cảm nhận qua cảm giác được người chăm sóc cẩn thận.
Bạch Đồ ôm cỏ khô thất thần, Vân Dã nghiêng đầu nhìn về phía con thỏ nhỏ đang ngây người nhìn y.
Vân Dã cười:"Ta đẹp quá nên nhìn tới ngây người?"
Lỗ tai Bạch Đồ run lên, cúi đầu không nhìn nữa.
Vân Dã vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng phần bụng tròn của thỏ nhỏ.
Bạch Đồ ngoan ngoãn lăn dưới tay hắn, hướng bụng ra ngoài.
Vân Dã thích sờ bụng y.
Nghĩ đến dưới lông tơ mềm mại thế mà đang dựng dục một sinh mệnh nhỏ, dù bao nhiêu lần luôn có thể làm hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Càng kỳ quái hơn chính là mỗi khi hắn xuyên qua tầng da lông mỏng này sờ tới nhóc con trong bụng kia, trong lòng hắn lại có loại cảm giác thân thiết khó tả.
Vân Dã nhẹ nhàng vuốt ve bụng thỏ nhỏ, cười nói:"Thỏ nhỏ ngươi đã mang thai lâu như vậy, sao còn chưa sinh?"
Nếu