Trên núi, Vân Dã đi nhanh trên đường núi."Nhuyễn Nguyễn? Bạch Tiểu Nhuyễn?"
Sáng nay tỉnh lại liền phát hiện con thỏ nhỏ vốn ngủ bên cạnh biến mất, hắn vội vàng chạy quanh Lạc Hà Phong mấy vòng nhưng vẫn không thấy thân ảnh trắng trắng tròn tròn kia.
Vân Dã cau mày:"Thỏ nhỏ chạy đi đâu?"
Đột nhiên một tiếng lưỡi dao sắc bén xẹt ngang qua không khí truyền từ phía sau hắn. Vân Dã rút ra hắc trúc phiến, mặt quạt mở ra, chặn lại luõi kiếm trước ngực.
Vân Dã giương mắt, không nhịn được nói:"Ô Cưu, ngươi xong chưa?"
Trước mặt hắn mặt người này vẫn là Mục Hề, chỉ là hôm nay trong cặp mắt kia tràn đầy Ma Khí cuồn cuộn.
Ô Cưu nói:" Vân Dã, chính đạo cũng định tuyên chiến với Ma Uyên, ngươi vẫn không trở lại là thật sự muốn đợi chính đạo tiêu diệt toàn tộc ngươi sao?"
Sắc mặt Vân Dã hơi ngưng đọng.
Hắn đẩy Ô Cưu, thu lại Thái Sơ:"Muốn bảo trụ Ma Uyên, việc ngươi nên làm bây giờ chính là nhanh chóng đi về khép lại kẽ nứt bị ngươi mở ra, để chính đạo vĩnh viễn không tìm được Ma Uyên."
"Ngươi chính là người chùn bước như vậy?"
Ô Cưu cười giễu cợt, lạnh lùng nói:"Dựa vào cái gì mà Ma Uyên luôn bị kẹt vĩnh viễn ở chỗ không thể thấy mặt trời, bọn họ không cho chúng ta đường sống, chúng ta sẽ tự mình tìm ra một con đường sống. Người chính đạo luôn nói không phải tộc ta tất có dị tâm, hiện tại bọn họ tha cho ngươi ở đây chẳng qua là vì còn chưa biết thân phận của ngươi."
"...Ngươi đoán, nếu họ biết thân phận của ngươi thì sẽ làm thế nào?"
Gã vừa dứt lời, cuồn cuộn Ma Khí đột nhiên tràn ra từ cơ thể gã, khí đen nhanh chóng vây quanh toàn thân hắn.
Vân Dã bị luồng Ma Khí xông tới, lui về phía sau mấy bước.
Hắn cau mày nhìn Ô Cưu.
Hiện tại Ô Cưu là dùng linh thể nhập vào đệ tử Thiên Diễn Tông, sao gã có thể có Ma Khí mạnh như vậy.
Trừ khi.....
Đôi mắt Vân Dã khẽ nhúc nhích:"Ngươi vận dụng cấm thuật Ma Uyên?"
Ô Cưu kinh ngạc:"Ngươi còn biết cấm thuật? Không sai, lực lượng cơ thể này không đủ, vì vậy ta kêu đệ tử Thiên Diễn Tông thu thập Linh Thú giúp ta, hút lực lượng từ Linh Thú trở thành lực lượng chi nguyên, mới có thể vận chuyển cấm thuật giải phóng ra càng nhiều Ma Khí."
"Ngươi điên rồi." Vân Dã quát:"Ngươi cản bản không chịu được Ma Khí mạnh như vậy, cứ tiếp tục vậy kinh mạch ngươi sẽ đi ngược chiều mà chết."
Sắc mặt Ô Cưu trắng bệc cũng chỉ cúi đầu bật cười:"Thiếu chủ thế mà đang quan tâm ta, chỉ là yên tâm, ta sẽ không chết. Bởi vì đường về Ma Khí này cũng không phải là ta a..."
Gã vừa dứt lời, khí đen tràn ra từ cơ thể gã ngưng tụ thành một đoàn chợt xâm nhập vào cơ thể Vân Dã.
"A!" Bạch Đồ bật dậy, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt hồng sững sờ nhìn phía trước.
Giọng nam tử ôn nhã vang lên từ bên cạnh:"Tiên Tôn làm sao vậy?"
Họ đang ngồi trong Tiên Xa (xe tiên), Tiên Xa do ba con Linh Thú ngự không kéo, vững vàng chạy trên đám mây.
Bạch Đồ quay qua, Tuân Dịch nằm trên đùi Bùi Nhiễm, trong tay đang cầm một bầu rượu, hỏi:"Nằm mơ?"
"Đúng." Tình cảnh trọng mộng còn đang tái hiện trước mắt y, thấp giọng nói:"Đệ phải về Thiên Diễn Tông."
Tuân Dịch:"Hồ nháo cái gì, chúng ta đi hơn nửa đêm, cũng đã sắp tới nơi, bây giờ ngươi nói muốn quay lại, chê lăn lộn chưa đủ?"
Bạch Đồ khẳng định nói:"Thiên Diễn Tông đã xảy ra chuyện."
Tuân Dịch nhìn y thật sâu nói:"Dù sao Thiên Diễn Tông cũng là Tiên Môn đệ nhất thiên hạ, dù thực sự gặp chuyện, bọn họ cũng có phương pháp ứng đối. Hơn nữa dáng vẻ này của ngươi đi thế nào?"
Bạch Đồ nói:"Ta nhớ rõ, trên tay sư huynh có tiên dược có thể thăng tu vi."
Đạo kiếm ảnh trong suốt rạch ngang chân trời, rơi xuống trước sơn môn Thiên Diễn Tông. Bạch Đồ từ trong kiếm ảnh đi ra, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, cây cỏ khô vàng, những viên gạch bị vỡ.
Bạch Đồ liền nhận ra đó là do bị Ma Khí đụng tới còn lại.
Trong lòng y lộp bộp, bước nhanh đi vào trong. Tất cả trưởng lão đệ tử đều tập trung trong trường diễn võ, mỗi người đều chật vật vô cùng.
"Tiên Tôn!" "Tiên Tôn đã trở lại rồi!" "Tiên Tôn rốt cuộc trở lại, Vân Dã..."
Xung quanh nghị luận ầm ĩ, Bạch Đồ mắt nhìn thẳng chầm chậm đi về phía trước.
Đám người trước mặt tự động tách ra một con đường, một người nằm trong đám người.
Mục Hề.
Người nọ đã sớm không còn thở, toàn thân tràn đầy đốm tím máu đen, hai mắt mở to như trước khi chết đã phải chịu đựng thống khổ vô cùng lớn.
Lăng Vi Quân cũng thấy Bạch Đồ, hắn đứng lên từ bên cạnh Mục Hề, gật đầu với Bạch Đồ:"Tiên Tôn, người trở về rồi."
Cổ họng Bạch Đồ khô khốc:"Vân Dã..."
"Vân Dã? Hắn chính là một ma đầu!" Trong đám người một trưởng lão tóc trắng quát to:"Mới vừa rồi các vị đạo hữu đều nhfin thấy Ma Khí vô cùng tinh thuần trên người hắn, hắn tất nhiên là người của Ma Uyên!"
"Đúng vậy, ta lâu không gặp được Ma Khí tinh thuần cỡ này, lần gặp trước đó vẫn là ở trên người Ma Tôn."
"Ma Tôn? Trước đó thật có tin đồn độc tử (con trai một) của Ma Tôn tiền nhiệm chạy trốn tới Nhân giới, chẳng lẽ..."
Mọi người ngươi một lời ta một lời, trong lời nói đều là tức giận bất bình.
Bahcj Đồ không muốn nghe những lời này, cắt ngang hỏi:"Hiện tại Vân Dã đang ở đâu?"
"Đi." Lăng Vi Quân lắc đầu thở dài:"Một canh giờ trước ta phát hiện bên trong môn phái đột nhiên tràn ngập Ma Khí, lập tức đi ra xem xét. Chỉ thấy Vân Dã tới tiền sơn, hiển nhiên đã nhập ma chướng."
"Chúng ta nỗ lực bắt lại nhưng đều không phải là đối thủ của hắn. Vân Dã đả thương mấy trưởng là và đệ tử, thừa cơ thoát khỏi Thiên Diễn Tông."
"Ta phái người đi trước tới Lạc Hà Phong nửa đường lại tìm được di thể Mục Hề."
Sắc mặt Bạch Đồ trắng bệch, hắn nghe xong lời này, xoay người muốn đi lại bị người chặn đường.
"Vân Dã là đệ tử thân truyền của Tiên Tôn, hôm nay chuyện thành như thế này, Tiên Tôn không định cho chính đạo chúng ta một câu trả lời hợp lý.sao?"
Bạch Đồ ngước mắt nhìn đối phương:"Ngươi muốn nghe gì?"
Người nọ bị ánh mắt này nhìn, khí thế tràn ngập