Hô hấp của Vân Dã chậm lại.
Cổ tay nhỏ bị xiềng xích thô to làm bằng bạc khóa lại, trắng nõn mỏng manh như hơi dùng chút sức là có thể gãy.
Bạch Đồ lại không quan tâm, còn tự nhiên kéo kéo xiềng xích, muốn thử xem xiềng xích kia rốt cuộc dài bao nhiêu. Tiếng xiềng xích leng keng vang lên, Vân Dã nóng nảy không nhịn được đưa tay đè lại cổ tay Bạch Đồ.
Tiếng vang ngừng.
Trong phòng lại yên tĩnh, Vân Dã và Bạch Đồ cách nhau quá gần, gần đến Bạch Đồ có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ xuyên thấu lồng ngực truyền tới. Bạch Đồ ngẩng đầu, ánh mắt đối phương âm trầm, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Đồ bị ánh mắt này của hắn làm rụt rè, hơi nhích về phía sau.
Vân Dã đè chặt tay Bạch Đồ, cúi người lại gần, nói:"Sư tôn là cố ý sao?"
Hơi thở sói yêu ở mọi chỗ, Bạch Đồ bị Vân Dã đè ở đầu giường, một cử động cũng không dám, tận lực khắc chế ý niệm biến trở về nguyên hình co người lại.
Vân Dã như nhìn thấu suy nghĩ của y, dùng ngón tay cẩn thận vuốt nhẹ lên cánh tay Bạch Đồ, tay khác chậm rãi dời xuống, dời tới phần bụng hơi nhô lên.
"Vân Dã!" Bạch Đồ hoảng loạn gọi hắn.
Nhưng tay kia chỉ nhẹ nhàng sờ bụng y, dời xuống ôm cái eo vẫn còn thon.
"Lẽ nào sư tôn còn không biết con muốn làm gì với sư tôn sao?" Vân Dã ở bên tai Bạch Đồ nhẹ giọng nói:"Nếu không phải trong bụng sư tôn, hiện tại còn đã sớm..."
Bạch Đồ hô hấp dồn dập trong mắt thoáng qua hơi nước.
Đáy mắt Vân Dã thoáng qua vẻ cô đơn tịch mịch, tay hắn hơi dùng sức, chỉ nghe tiếng vang thanh thúy, xiềng xích trên tay Bạch Đồ bị hắn lấy xuống.
Vân Dã buông y ra:"Chuyện con muốn làm với sư tôn, hiện tại sư tôn không chịu nổi, con cũng không muốn thương tổn sư tôn. Cho nên..."
Tay hắn nhẹ nhàng xoa mặt Bạch Đồ, đứng lên đưa lưng về phía Bạch Đồ, thở dài:"Cho nên sư tôn ngoan ngoãn ở đây, đừng nháo được không?"
Nói xong, Vân Dã rời khỏi.
Cửa phòng khép lại, Bạch Đồ thở phào, giờ mới phát hiện trên lưng đã đổ mồ hôi.
Vân Dã quả thực khác với trước kia.
Ma công khơi dậy hết bản tính ăn thịt trong cơ thể hắn. Ở bên cạnh Bạch Đồ, hắn thu hồi răng nanh ngoan ngoãn làm sói nhỏ của y, nhưng hôm nay sói trở lại núi rừng thuộc về hắn, thành sói hoang mặc sức hoành hành, ác độc tàn nhẫn.
Tiểu độ đề nhu thuận dính người, luôn nghe lời mình cứ như vậy một đi không trở lại.
Bạch Đồ tựa ở đầu giường, phiền muộn nghĩ.
Vân Dã nhanh chóng đem hết những thứ chết người trong phòng ra, Bạch Đồ cứ như vậy ở Ma Uyên.
Mấy ngày đầu Bạch Đồ còn có thể thành thật ở trong đây dưỡng thai, đi xa nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng ra sân phơi nắng. Nhưng liên tiếp ba ngày trôi qua, Vân Dã không xuất hiện trước mặt y.
Trong ba ngày này, đôi khi Bạch Đồ có thể cảm giác được người nọ đứng ngoài cửa phòng y, nhưng cũng chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không vào cũng không lên tiếng. Chờ Bạch Đồ muốn ra ngoài tìm hắn, hơi thở người kia lập tức biến mất, nửa cái bóng cũng không thấy.
Này làm cho y rất khó nhẫn nhịn.
Lừa y tới, lại bỏ y ở đây, người này là bị gì vậy?
Vân Dã không hạ bất kỳ cấm chế gì trong sân y, chỉ phái hai thuộc hạ đứng ở bên ngoài bảo hộ y. Hai nho nhỏ Ma Tộc Bạch Đồ còn không để vào mắt, tùy tiện làm một thủ thuật che mắt liền chạy ra khỏi cửa.
Bạch Đồ thay áo lông đen, đi tới chính điện nơi Vân Dã xử lý sự vụ.
Bên trong Ma Cung canh gác vô cùng buông lòng, chỉ có chút người hầu, Bạch Đồ đi tới lại không gặp chút bất kỳ ngăn trở nào.
Sau đó y liền.... lạc đường.
Đường trong Ma Cung phức tạp, từng cung điện cũng không khác nhau nhiều, Bạch Đồ đi hồi lâu mới nhận ra bản thân tựa hồ đang đi vòng vòng. Hơn nữa, y cũng không nhớ đường về.
Bạch Đồ tựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về ngân hà ở xa, không nói gì.
Này có chút phiền phức.
Bạch Đồ ở đó gần nửa canh giờ, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa. Bạch Đồ từ chỗ ngoặt tường nhìn ra, xa xa thấy một nhóm thị vệ tuần tra đang tới chỗ y.
Thật đáng mừng, đây chính là nhóm thị vệ thứ nhất y gặp được từ khi xuất môn tới giờ.
Bạch Đồ lấy cục đá dưới đất ném đi, đánh trúng mắt cá chân thị vệ đứng đầu.
Người nọ bị đau la lên suýt té ngã, hoảng hốt vội nói:"Có thích khách!"
Một đội thị vệ lập tức hô to, trong thanh âm lưỡi đao sắc bén rời vỏ Bạch Đồ đứng lên dùng áo lông bao kín bản thân, thong thả ung dung từ chỗ ngoặt đi ra.
Có người trong nhóm thị vệ hét lớn:"Ngươi là người phương nào?"
Bạch Đồ nói:"Ta tìm Ma Quân nhà ngươi."
"Tôn thượng há là ngươi nói gặp là có thể gặp, người đâu, bắt hắn lại."
Mọi người ùa lên, Bạch Đồ cũng không phản kháng, mặc thanh kiếm đặt trên cổ mình. Y hơi nghiêng đầu hỏi:"Có phải bị các ngươi bắt là có thể đi gặp hắn?"
"Muốn gặp tôn thượng như vậy, tốt, sẽ thành toàn cho ngươi." Người nọ phân phó:"Áp giải hắn tới Ma Quân điện, giao cho tôn thượng tự mình xử trí!"
Trong điện Ma Quân, Vân Dã không yên lòng nghe thủ hạ báo cáo, chống cằm xuất thần.
"...Tôn thượng, người đang nghe sao?" Nam tử bên cạnh hắn nhịn không được hỏi.
Vân Dã bừng tỉnh hoàn hồn:"Ta... Chuyện này các ngươi xử lý là được, không cần chuyện nào cũng báo cáo với ta."
Nam tử muốn nói lại thôi, nữ tử bên cạnh lại cười nói:"Vâng, thuộc hạ rõ. Chỉ là.... sự kiện trước đó tôn thượng phái thủ hạ tra, tôn thượng cũng không muốn nghe sao?"
Vân Dã giương mắt:"Tra được?"
Nữ tử kia nói:"Sau khi Tiên Quân Chiêu Hoa rời khỏi Thiên Diễn Tông vẫn luôn tu dưỡng trong một ngọn núi tên Kỳ Minh Sơn. Trước khi Tiên Quân Chiêu Hoa ẩn cư từng nói, nếu có ai muốn trả thù có thể tới tìm y. Vì vậy ngọn núi đó không có thiết lập bất kỳ cấm chế gì. Nhưng..."
"Nhưng ba tháng qua, ngoại trừ Tiên Quân Thanh Huy đôi khi đi thăm, không có ai tới gần nơi đó.
Vân Dã nhíu mày:"Nhân Ma Tiên Yêu... cũng không có?"
"Không có."
"Buồn cười!" Chén trà trong tay Vân Dã ứng tiếng bể, Vân Dã nóng nảy đứng lên:"Chẳng trách sư tôn sẽ tới nơi nguy hiểm như vậy...Y còn đang mang thai, đến tột cùng là ai vô liêm sỉ, lại tàn nhẫn quyết tâm không đi nhìn y một cái lâu như vậy?" (Hạ: You ~~)
Hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được sau khi Tiên Quân Chiêu Hoa mang thai, thân thể ốm yếu khó chịu như vậy sao có thể một mình ẩn cư trong núi.
Đến tột cùng là tên nào vô liêm sỉ hại sư tôn hại sư tôn mang thai lại nhét y vào trong núi, không quan tâm. (Hạ: @@)
Bây giờ còn mặc y tới Ma Uyên nguy hiểm!
Huyết khí trong cơ thể Vân Dã dâng trào, trong mắt mơ hồ là sát khí huyết tinh.
"Tôn thượng đừng nóng." Nữ tử