Tiên Xa xẹt qua chân trời, Bạch Đồ vén rèm nhìn ra ngoài. Đúng lúc mặt trời mọc sau mây, ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu lên người Bạch Đồ, cảm thấy ấm áp.
Bạch Đô thả màn che xuống, cúi đầu nhìn phần bụng hơi nhô lên.
Bụng cũng không hiện rõ ràng, vòng eo vẫn tinh tế chỉ có bụng hơi nhô lên một độ cung nhỏ, bị áo lông che cái gì cũng không nhìn ra.
Bạch Đồ thì thầm:"Nhóc con, sắp gặp phụ thân con, có khẩn trương không?"
Thỏ nhỏ trong bụng đương nhiên không thể trả lời được.
Thực ra Bạch Đồ rất khẩn trương.
Y cũng không rõ lắm đến tột cùng ngày hôm đó ở Thiên Diễn Tông xảy ra chuyện gì. Dựa theo miêu tả của chưởng môn, y đại khái đoán được hẳn là Ô Cưu đã làm gì đó với Vân Dã, làm sống lại ma tính trong huyết thống nên người nọ mới mất khống chế đánh người khác.
Nhưng nếu người nọ không có thương tổn ai, hẳn không có hoàn toàn mất lý trí.
Kia... Vì sao hắn lại trở lại Ma Uyên chứ?
Kiếp trước, sau khi Vân Dã tới Ma Uyên, chỉ cần ba tháng đã đại thành ma công kế nhiệm chức vị Ma Quân. Không lâu sao chính đạo quyết định để Bạch Đồ mang binh tới Ma Uyên tiêu diệt Ma Tộc.
Sau đó, y và Vân Dã giao thủ, hai người đồng quy vu tận.
Chính xác mà nói, Vân Dã chỉ gặp dáng vẻ Ma Quân của Vân Dã một lần.
Là cuộc gặp mặt vội vàng trên chiến trường.
Nghe nói tu luyện ma công sẽ làm tính cách người khác thay đổi rất lớn, tàn bạo sát máu, vạn nhất Vân Dã cũng thay đổi thành dáng vẻ như vậy, nên làm gì đây...
Bạch Đồ sờ bụng, lẩm bẩm:"Nếu hắn biến thành như vậy, chúng ta cũng không cần hắn."
Tộc độ Tiên Xa đột nhiên chậm lại.
Linh Thú kéo Tiên Xa ổn định đáp xuống đất, đây là một ngôi miếu đổ nát bỏ hoang trong núi, mặt tường bị nước mưa ăn mòn, xuất hiện các vết loang lổ. Như nhận thấy cái gì, Linh Thú ngự không an phận đạp bốn chân, cổ họng phát ra hơi thở ồ ồ.
Bạch Đồ nói với nó:"Đưa ta tới đây là được rồi, tự ta đi vào."
Linh Thú thở ra âm thanh nặng nề hơn.
Bạch Đồ cười cười, đưa tay sờ sờ bờm trên đầu nó:"Đừng lo lắng, không sao. Về đi."
Linh Thú không thể không nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Đầu Linh Thú ngự không nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Bạch Đồ, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người biến mất trong đám mây.
Bạch Đồ đi vào ngôi miếu đổ nát.
Ba tháng này, Bạch Đồ chưa từng bỏ một ngày tìm kiếm nhập khẩu Ma Uyên.
Có lẽ là Vân Dã cố tình ẩn dấu, nhập khẩu Ma Uyên vô cùng khó tìm, dù là y cũng phải tốn ba tháng mới tìm được.
Bạch Đồ dừng trước bức tường loang lổ.
Y nhẹ nhàng chạm lên mặt tường, Linh Lực rót vào trong, mặt tường trước mặt mở ra một kẽ nứt nho nhỏ. Kẽ nứt không ngừng mở rộng, hơi thở lạnh lẽo tràn ra từ bên trong.
Bạch Đồ nhắm mắt, lực hút mạnh mẽ hút y vào kẽ nứt.
Theo sau, ánh sáng biến mất, mặt tường kia cũng khôi phục lại bình thường.
Khi Bạch Đồ mở mắt lần nữa, trước mắt đã vây mười thị vệ mặc áo giáp màu đen, đều cao to hung ác tàn nhẫn, khí độ bất phàm. Ánh mắt cảnh giác nhìn y nhưng ai dám tiến lên.
Trong đám người, có người thử thăm dò mở miệng:"Là... là Tiên Quân Chiêu Hoa?"
"Chính là." Bạch Đồ vô thức khép áo lông lại, nhàn nhạt trả lời.
Đang định nói gì đã thấy đám thị vệ nhanh chóng thu vũ khí. Thấy trong mắt không ít người như trút được gánh nặng.
Bạch Đồ:???
Mấy tên thị vệ thì thầm với nhau, chốc lát sau, Loan Xa (xe có bốn con ngựa) chậm rãi lái tới.
Thị vệ khách khí nói:"Mời Tiên Tôn lên xe."
"....Đa tạ."
Loan Xa chậm rãi chạy vào thành.
Khoảng mười tên thị vệ áo giáp đen vây xung quanh Loan Xa, trận địa sẵn sàng đón địch, không giống như áp giải phạm nhân lại như.... đội ngũ rước dâu?
Bạch Đồ mờ mịt ngồi trong Loan Xa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Tình cảnh này hoàn toàn khác trong tưởng tượng của y a???
Bạch Đồ tỉnh táo lại, lặng lẽ vén lên màn che Loan xa, nhìn ra ngoài. Bọn họ đang đi trên trường nhai (đường phố), hai bên đường có không ít bình dân Ma Tộc, ăn mặc cũng không khác dân chúng thế gian bình thường.
Khác một chỗ duy nhất là bên trong Ma Uyên vĩnh viễn không có ban ngày, nơi nào trong thành cũng treo đèn lồng.
Thấy Loan Xa hoa lệ đi qua, những người dân này chỉ chỉ ngẩng đầu nhìn qua, cũng không có vẻ ngạc nhiên gì như đã luyện thành thói quen.
Loan Xa nhanh chóng rời khỏi trường nhai, quán mì ven đường có hai người thì thầm thảo luận:"Lần này họ không có nhận sai người đúng không?"
"Khó nói, không biết đã là lần thứ mấy tháng này rồi."
Người nọ lắc đầu than thở:"Chỉ là ngày đêm chờ ở nhập khẩu Ma Uyên mấy tháng, lại chưa ai thấy qua Tiên Quân Chiêu Hoa, đổi là ta nếu bị buộc nhìn thấy a miêu a cẩu từ ngoài tới cũng đều cho rằng đó là người muốn tìm."
Cung điện Ma Qân nằm ở khu vục trung tâm thành nhỏ, trật tự bên ngoài Ma Cung nghiêm ngặt, chỉ là Loan Xa như vào chỗ không người lái vào trong Ma Cung, đi qua cung điện thật dài dừng trước tẩm điện.
Loan Xa dừng lại, thị vệ cũng dừng, khoảng lặng yên lan tràn gần Loan Xa, Bạch Đồ chớp mắt, nhìn xung quanh đầy nghi ngờ.
Cho nên chờ ở đây là để làm gì?
Trong Loan Xa bọc đệm êm, nhưng từ khi bụng y lớn y không thích ngồi một chỗ quá lâu, Bạch Đồ chần chừ sau đó vén màn che muốn đi ra ngoài.
Thị vệ bên cạnh như gặp kẻ thù:"Ngươi muốn làm gì?"
Bạch Đồ sửng sốt nhẫn nhịn nói:"Ta muốn đi tìm Vân Dã."
Người nọ: "Ta biết."
Bạch Đồ:"Vậy ta có thể tiến vào sao?"
"Không thể."
Bạch Đồ im lặng:"....Vì sao?"
Thời gian người nọ trầm mặc còn dài hơn y:"..Chính là không thể."
Bạch Đồ lùi về trong xe, buồn bực ôm bụng.
Cái gì a, đều đã đến cửa chính sao lại không cho y vào.
Bạch Đồ nghĩ nghĩ, thân hình hơi nhoáng lên, an tĩnh ngồi lại. Bên chân y có một luồng ánh sáng trắng lặng yên tràn ra Loan Xa bay vào tẩm điện. Ánh sáng trắng hóa thành một con thỏ trắng nhỏ mềm mại bên tường tò mò thò đầu ra từ bụi cỏ.
Hiện tại thực ra Bạch Đồ không thích hợp trở về nguyên hình.
Thai nhi trong bụng y đã hơn bốn tháng, bụng lúc hình thỏ đã đủ tháng, hành động vô cùng khó khăn.
Chẳng qua bây giờ không cần quan tâm nhiều như vậy.
Thỏ trắng chậm rãi bò tới tẩm điện, cửa cung khép hờ mơ hồ có thể thấy được có một nam một nữ đứng trong đó. Trên đài cao trong tẩm điện, thân ảnh cao lớn quay lưng với họ, một bộ hắc bào làm nổi bật thân hình cao ngất.
Bạch Đồ nhận ra bộ y phục đó.
Lần cuối cùng y thấy Vân Dã ở kiếp trước, đó chính là bộ y phục hắn mặc.
Tẩm điện, nữ tử kia mở miệng:"Tôn thượng, họ đã chờ ở bên ngoài."
Nam tử bên cạnh nàng cũng nói:"Đúng vậy tôn thượng, thị vệ trưởng phái người tới thông báo, nói lần này đáng tin cậy không có nhận sai người. Tôn thượng.... không tới nhìn sao?"
Giây lát, người trên đài xoay đầu lại, thần sắc nhàn nhạt:".... Ta biết."
Là Văn Dã.
Ba tháng không gặp, khí chất của hắn đã thay đổi rất nhiều.
Đường nét trên gương mặt tuấn lãng càng sâu sắc, đôi mắt hẹp dài mơ hồ hiện ra uy áp. Ấn đường xuất hiện ma văn đỏ tươi, đuôi mắt hơi hồng, giống như tô mực lên, gương mặt đó càn thêm phần tối tăm cổ quái.
Nhưng... nhưng càng đẹp hơn so với khi ở Thiên Diễn Tông.
Bạch Đồ ở khe cửa, vô cùng không đúng lúc mà nghĩ.
Trong cung, nữ tử còn muốn nói gì đó:"Kia tôn thượng....."
Vân Dã ngắt lời:"Đi xuống trước đi."
Hai người nhìn nhau, đáp:"Vâng."
Bạch Đồ vội vàng chạy trốn tới một bên góc tường, đợi một nam một nữ kia ra cửa y mới lặng lẽ bò vào tẩm điện, trốn sau cột đá nhìn quanh.
Vân Dã đi qua đi lại trên đài cao.
Hắn đương nhiên biết lần này không nhận lầm người, từ khoảng khắc người nọ tiến vào Ma Uyên, hắn đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Trong ba tháng này, Vân Dã muốn gặp sư tôn tới muốn điên.
Nhưng hắn không dám.
Ba tháng trước, hắn lọt vào âm mưu của Ô Cưu, câu ra Ma Khí thâm hậu ẩn núp trong cơ thể hắn. Bắt đầu từ một khắc kia, huyết thống Ma tộc trong cơ thể hắn thức tỉnh, hoàn toàn đọa thành ma.
Lúc mới thành ma, thần trí mơ hồ, suýt nữa tổn thương tính mệnh người vô tội.
Cũng may hắn có trí nhớ kiếp trước, rất nhanh đã tỉnh lại.
Hắn hoảng loạn chạy khỏi Thiên Diễn Tông, lại phát hiện bản thân không có chỗ có thể đi.
Ma tính bộc phát trong Thiên Diễn Tông nhanh chóng truyền khắp giới Tu Chân, thế gian không tha cho hắn, hắn chỉ có thể tạm lánh trở lại Ma Uyên.
Hứn trở lại Ma Uyên, trọng tu ma công, có trí nhớ kiếp trước, chỉ ngắn ngủi một tháng đã hoàn toàn tiếp nhận Ma Uyên, thành chi chủ Ma Uyên.
Sư tôn của hắn thay hắn khiêng toàn bộ xử phạt, rời khỏi Thiên Diễn Tông ẩn cư trong sơn lâm.
Tiên Quân Chiêu Hoa chưa bao giờ che giấu hành tung của mình, dù Vân Dã biết y ở đâu hắn cũng không dám tìm.
Hắn không biết nên đối mặt với sư tôn thế nào.
Nếu nói là kiếp trước Vân Dã tới Ma Uyên, trong lòng còn mang theo oán hận bất mãn với chính đạo, cùng dã tâm thống nhất chính đạo. Hôm nay hắn không có chút ý niệm đó.
Sống lại một đời, hắn căn bản không để ý những thứ bên ngoài này, hiện tại hắn chỉ để ý....
Vân Dã thở dài nặng nề, bước chân càng thêm sốt ruột.
Hắn không dám đi tìm người nọ, cũng không dám nghĩ tới thái độ người nọ đợi hắn là gì.
Thực ra hắn đã chuẩn bị xong chuyện sư tôn không muốn tiếp nhận hắn.
Vì vậy hắn đưa chiến thiếp cho chính đạo, ép Tiên Quân Chiêu Hoa lựa chọn.
Hắn cố tình tuyên chiến Thiên Diễn Tông, Lăng Vi Quân cùng đường nhất định sẽ xin Tiên Quân Chiêu Hoa giúp đỡ.
Nếu Tiên Quân Chiêu Hoa không tới gặp hắn, chiến sự sẽ hết sức căng thẳng, Thiên Diễn Tông gặp nguy. Mà nếu y tới, Ma Uyên chỉ có tới chứ không có về, y chính là đưa bản thân tới cửa, mặc cho Vân Dã muốn làm gì thì làm với y.
Đó là biện pháp đê tiện lại thấp kém, nhưng vì nhìn thấy người kia, hắn vẫn làm vậy.
Nhưng khi sắp tới hơi thở quen thuộc kia hắn lại không dám đi ra ngoài gặp y.
Chỉ cần một tháng đại thành ma công, thuận lợi thống lĩnh Ma Uyên, làm mọi người tâm phục khẩu phục, chi chủ Ma Uyên, lần đầu tiên túng như vậy.
Vân Dã khẩn trương tới mức nắm tay siết chặt tới trắng bệch, thoáng chốc cảm giác được hơi thở quen thuộc kia càng ngày càng gần hắn, càng ngày càng gần...
Bạch Đồ ngồi xổm phía sau Vân Dã, ngửa đầu nhìn hắn.
Y mới vừa thu lại áp chế hơi thở, thậm chí còn vẽ rắn thêm chân phóng ra bên ngoài nhiều hơn nhưng y đã cách gần như vậy sao người này còn chưa phát hiện?
Ma công luyện đến trong bụng chó rồi hả?
Bạch Đồ thở dài, vươn chân trước kéo vạt áo Vân Dã.
Bất động?
Lại kéo kéo.
Lại kéo....
Bạch Đồ còn định kéo thì đột nhiên bị người xách gáy, giơ lên cao.
Y ngẩng đầu, đối diện đôi mắt âm trầm.
Vân Dã hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:"Nhuyễn Nhuyễn?"
Bạch Đồ:"..."
Vân Dã cau mày nói:"Sao sư tôn cũng mang theo ngươi vậy? Ngươi còn mang...."
Tiếng nói của hắn ngừng.
Thỏ bình thường mang thai lâu như vậy?
Hơi thở quen thuộc của sư tôn quanh quẩn Vân Dã, nhưng trong điện này rõ ràng không có ai khác, chỉ có hắn và... con thỏ này.
Con thỏ này....
Toàn thân Vân Dã cứng đờ trầm mặc hồi lâu, khó khăn mở miệng:"Sư tôn?"
Bạch Đồ thở dài trong lòng.
Đồ đệ ngốc rốt cuộc cũng phát hiện.
Miệng thỏ nhỏ phun tiếng người:"Thả ta xuống."
Vân Dã nghe theo buông hắn xuống.
Trong điện thoáng qua ánh sáng trắng nhàn nhạt, Bạch Đồ từ trong ánh sáng hiện ra hình người, giấu đầu hở đuôi kéo lại áo lông trên người.
Y không biết Vân Dã có thật sự muốn tấn công chính đạo