"Sư tôn!"
Bạch Đồ đang định xem thì đột nhiên bị Vân Dã bắt lấy cổ tay.
Nhiệt đổ nóng hồi xuyên quấu từ lòng bàn tay truyền tới cổ tay, đốt vô cùng nóng. Bạch Đồ như con thỏ bị dọa sợ run, sợ đến suýt nữa nhảy dựng lên. Y thả lỏng tay, giấy trên tay bay lả tả rơi xuống đầy đất.
Còn chưa kịp đợi y nói gì, Vân Dã nhanh chóng phù phép, tờ giấy ngoan ngoãn trở lại trong tay hắn.
Bạch Đồ xấu hổ muốn chết.
Không có gì xảy ra cả nhưng sao y có thể khống chế bản năng của thân thể được chứ. Dù bản thân ám chỉ thế nào thì y không thể không thừa nhận, chuyện xảy ra hồi tối hôm qua thực sự để lại bóng ma không nhỏ trong lòng.
Không, kia đã không thể nói là "bóng ma không nhỏ trong lòng".
Vân Dã không chạm y thì thôi, chỉ cần vừa đụng tới y, sẽ khiến y nhớ tới trận da thịt điên cuồng đụng chạm tối hôm qua. Tim Bạch Đồ đập vô cùng nhanh, ngay cả hô hấp cũng không thuận.
May mà Vân Dã tựa hồ chưa phát hiện y dị thường.
Sói con giấu đống giấy sau lưng, nhích lại gần Bạch Đồ, nũng nịu mềm nhũn nói:"Sư tôn, con viết chưa tốt, không dám làm tổn thương mắt sư tôn. Đợi tới khi đệ tử viết xong sẽ giao cho sư tôn xem được không ạ?"
Vân Dã nghiêng người, Bạch Đồ lại cảm thấy hơi khó thở. Y nuốt một ngụm nước miếng, không dấu vết lùi xuống chút:"...Cũng được."
"Sư tôn thật tốt."
Vân Dã cười cong mắt, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, không nói gì nữa. Bạch Đồ thở phào nhẹ nhõm, tâm sự nặng nề cùng Vân Dã dùng xong bữa tối.
Cách thử luyện đệ tử nhập môn chỉ còn hơn nửa tháng, cho tới nay người luôn thả lỏng luyện tập như Vân Dã dưới sự đốc thúc của Bạch Đồ bắt đầu ngày đêm luyện kiếm, chuẩn bị tiến vào bí cảnh. Tu vi Vân Dã có hạn nhưng thân pháp cho tới nay là số một số hai Thiên Diễn Tông, chỉ cần dụng công có thể thấy hắn tiến triển bằng mắt thường.
Trên thực tế, dù Bạch Đồ không đi cùng vào bí cảnh, chỉ dựa vào thân pháp hiện tại của Vân Dã muốn toàn thân trở ra cũng không khó.
Nói cho cùng vẫn là Bạch Đồ không yên lòng.
Vì vậy, cách đại điển thử luyện hai ba ngày, Bạch Đồ ngự không (giống ngự kiếm mà chắc đi trong không khí) ra Lạc Hà Phong.
Ngàn dặm phía nam Thanh Vân Sơn có một sơn cốc u tĩnh (khe núi). Ba mặt núi vây quanh, tán cây cao to che khuất bầu trời, sương mù dày đặc.
Một đạo kiếm quang trong suốt rơi trước sơn cốc, Bạch Đồ từ kiếm quang bước ra, vô thức ngáp.
Y luôn cảm thấy tinh thần mình không tốt trong những ngày qua.
Giống như hôm nay, chỉ mới ngự không chưa tới hai canh giờ (4 tiếng) đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Có lẽ là do trước đó hao tổn quá nhiều tu vi, hôm nay còn chưa khôi phục lại. Bạch Đồ nghĩ, đi tới trong cốc. Mới vừa đi tới trước sơn cốc, xa xa thấy một nam tử thanh niên thân hình cao gầy tiến lên đón.
Nam tử tướng mạo tuấn lãng, ngũ quan sâu sắc mang theo sắc thái dị vực (nước khác), khí chất trầm tĩnh ưu nhã, toàn thân hiện lên kiếm ý lăng nhiên (lạnh lùng nghiêm túc). Hắn thi lễ với Bạch Đồ:"Gặp qua Tiên Quân Chiêu Hoa, chủ nhân nhà ta đợi đã lâu, ngài đi theo ta."
"Đa tạ (cảm ơn)."
Nam tử dẫn Bạch Đồ đi lên cây cầu nhập cốc, cảnh tượng xung quanh lập tức biến ảo.
Sương mù dày đặc bao phủ sơn cốc giống như bị gió thổi bay hết, xuyên qua tầng mây mù, tòa cung điện nguy nga gọt giũa từ ngọc thạch hiện ra.
Nam tử dẫn Bạch Đồ tới phía trước một cửa điện:"Mời tiên tôn vào."
Bạch Đồ nói đa tạ với hắn, đang định gõ cửa thì cửa điện chợt tự động mở ra, ý lạnh cuồn cuộn trào ra từ bên trong.
Bạch Đồ chỉnh y phục, thong dong bước vào.
Bên trong tối mịt, ánh lửa yếu ớt nhảy trên tường phản chiếu các kệ trưng bày hai bên. Trên kệ là đủ loại pháp khí rực rỡ muôn màu nhưng trừng bày lộn xộn, thậm chí có không ít pháp khí đan dược rơi đầy đất.
Mùi rượu nồng đậm khiến Bạch Đồ nhíu mày, thanh âm lười biếng vang lên:"Cuối cùng cũng nhớ tới đến xem ta?"
Thanh âm là từ trước đại điện truyền ra, sau bức màn dày loáng thoáng hiện lên bóng người mơ hồ.
Bạch Đồ nhàn nhạt nói:"Đã lâu không gặp, sư huynh."
Theo tiếng sư huynh của y, thân ảnh phía sau màn che đứng lên, vén màn đi ra.
Đó là một nam tử trẻ tuổi tuấn tú. Một thân đạo bào màu mực tùy ý mặc lên, bên hông là một bầu rượu linh lung, phong lưu tuấn dật, lôi thôi lếch thếch, không có nửa phần dáng vẻ đệ tử tu chân.
Người này chính là sư huynh duy nhất của Tiên Quân Chiêu Hoa, cùng y một đạo sư thừa (cùng sư phụ) Côn Lôn - Thanh Huy Tiên Quân, Tuân Dịch.
Tuân Dịch đi tới trước mặt Bạch Đồ, cơ thể vì say rượu mà hơi nghiêng người về phía trước tiến tới trước mặt Bạch Đồ cau mày:"Sắc mặt này của ngươi là sao?"
Bạch Đồ không giải thích:"Không có việc gì."
Tuân Dịch nghi ngờ nheo mắt, không nói thêm gì hỏi:"Nói đi, tìm ta có chuyện gì? Lại là vì tên đồ đệ kia của ngươi?"
Bạch Đồ:"Chưa tới hai ngày nữa Thiên Diễn Tông sẽ mở ra bí cảnh Thái Sơ, ta thay Vân Dã tới tìm vật hộ thân."
Tuân Dịch cho y ánh mắt "ta biết mà", tùy ý đá văng một bình đan dược dưới chân:"Ngươi ở đó muốn gì mà không có, nhất định phải đến Vô Nhai Cốc ta tới tìm?"
Bạch Đồ nói:"Luận về ngưng đan luyện dược chỉ có tạo nghệ (trình độ) sư huynh cao nhất."
Tuân Dịch trầm ngâm nghiêng đầu cười nói:"Hữu sự thân sư huynh, vô sự mạch lộ nhân?" (Có việc thì sư huynh, không có việc thì chỉ là người lạ?)
"Sư huynh..."
"Được rồi, sư huynh muốn chọc cười sư đệ thôi." Tuân Dịch giơ tay lên, gõ nhẹ trán Bạch Đồ:"Chiêu Hoa a Chiêu Hoa, từ sau khi ngươi phi thăng thực sự là càng ngày càng không đáng yêu."
Tính cách Tiên Quân Chiêu Hoa lúc trẻ vốn không phải như vậy.
Trước đó, khi Tiên Quân Chiêu Hoa vẫn còn là một con thỏ trắng mới biến hóa thành người, là Tuân Dịch đưa y về Côn Lôn, lạy Côn Lôn Tiên Quân vi sư (làm sư phụ). Tiên Quân Chiêu Hoa tu hành khắc khổ, gần phi thăng lại chậm