Vân Dã đuổi theo thỏ trắng nhỏ tiến vào rừng trúc nhưng thú sau chạy thoát cực nhanh, thoáng cái là không thấy đâu. Hắn tìm kiếm trong rừng trúc một hồi, ngay sau đó hắn nhìn thấy hình bóng màu trắng dưới tán cây cách đó không xa.
Vân Dã cong khóe môi, lặng yên không một tiếng động đi lên phía trước, lại sửng sốt.
"Sư tôn?"
Bạch Đồ dựa lưng vào thân cây, từ góc độ của Vân Dã chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thanh lãnh của đối phương nhưng không biết vì sao Vân Dã lại cảm thấy bóng lưng của y thoạt nhìn có phần khẩn trương.
"Ừ...Con, sao con trở lại?"
Thanh âm kia vẫn giống như quá khứ thanh nhã và bình thản, chỉ là lúc này đây như không đủ hơi.
Vân Dã không dấu vết hơi cau mày, đi vòng qua tới trước mặt Bạch Đồ, cúi xuống săn sóc hỏi:"Sư tôn có chỗ nào khó chịu sao?"
"Không sao." Bạch Đồ chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Y tuyệt không cảm thấy bản thân không sao.
Không biết tại sao thể lực hôm nay của y vô cùng kém, chỉ chạy một đoạn ngắn đã cảm thấy khó hít thở, ngay cả bụng dưới cũng hơi căng đau.
Bạch Đồ xoa xoa bụng, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi ăn bậy?
Bạch Đồ dựa vào thân cây đứng lên hỏi:"Qua hai ngày nữa sẽ tiến vào bí cảnh Thái Sơn, con không đi luyện kiếm mà tới đây làm gì?"
Lúc này Vân Dã mới nhớ tới việc chính:"Vừa nãy con mới nhìn thấy thỏ rừng nên chạy tới, chỉ là đuổi tới đây thì không thấy bóng dáng đâu, sư tôn có nhìn thấy không?"
Bạch Đồ vừa nghe liền tức giận, cau mày hỏi:"Đang tốt lành con đuổi theo người ta làm gì?"
Vân Dã:"Đương nhiên là bắt tới nướng lên ăn."
Bạch Đồ xù lông:"Nướng thỏ gì chứ, thỏ chọc tức con ở chỗ nào hả?"
Vân Dã vô tội chớp mắt:"Sư tôn, nhưng còn là sói yêu, sói ăn thỏ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa (bình thường) sao?"
"Hơn nữa sư tôn..." Vân Dã đi tới gần, giả vờ đáng thương:"Con thích nhất là ăn thỏ, từ khi tới Thiên Diễn Tông ngay cả cơ hội ăn cũng không có."
Bạch Đồ:"..."
Thực ủy khuất cái tên chết bầm nhà ngươi.
Bạch Đồ:"Nói chung, sau này không được phép ăn thỏ."
Sư tôn vẫn thiện lương như vậy, ngay cả thỏ cũng không nỡ tổn thương. Vân Dã suy nghĩ trong lòng, mỉm cười lên tiếng:"Dạ, đều nghe sư tôn."
Vân Dã trả lời, nhìn y.
Dưới ánh trăng, tiên tôn thanh lãnh trước kia nay giảm phần xa vời. Ánh trắng chiếu rọi trên mặt y, lông mi dài hơi rung, phủ chút bóng râm trên mặt.
Không biết tại sao hắn lại cảm thấy sư tôn vào thời khắc này cực kỳ giống con thỏ trắng nhỏ vừa nãy, mềm mại, nhu thuận, vô cùng thích hợp đặt trong lòng bàn tay tùy ý vuốt ve xoa nắn.
Tay Vân Dã đặt bên người dùng sức nắm chặt, tận lực kiềm chế suy nghĩ lung tung của mình.
Ánh mắt đối phương quá trắng ra làm Bạch Đồ có phần không được tự nhiên, y ho nhẹ nói:"Ngươi đã luyện rành kiếm pháp? Biểu diễn một lần cho ta xem."
Vân Dã gật đầu:"Hảo (vâng)."
Trên mảnh đất trống trong rừng trúc, trường kiếm Vân Dã ra khỏi vỏ, mang theo kiếm khí trong suốt. Một bộ kiếm thuật luyện tới nước chảy mây trôi, gần như không có lỗi.
Ánh mắt Bạch Đồ dần sáng lên.
Tạo nghệ kiếm pháp Vân Dã chưa bao giờ cần y bận tâm.
Tuy tốc độ tinh tiến tu vi người này xa không bằng người khác, nhưng thân pháp của hắn từ trước đến nay là số một số hai.
Bạch Đồ nhìn một hồi cảm thấy trong người khôi phục chút khí lực. Tùy ý nhặt một nhánh cây ở dưới đất nhảy tới.
Kiếm ý lăng nhiên xông thẳng tận trời, cuốn lên từng mảnh lá trúc bay lên.
Vân Dã không dự liệu được Bạch Đồ đột nhiên xuất thủ, chật vật lui về phía sau, miễn cưỡng tiếp nhận một kiếm này.
"Xuất kiếm quá chậm, nhanh hơn." Bạch Đồ nói xong, lật cổ tay, tiếp tục đâm tới đối phương.
Thân pháp Vân Dã dù cao hơn nữa khi so với Bạch Đồ vẫn là chênh lệch, huống chi cổ thân thể này của hắn còn chưa kết đan.
Chỉ là Bạch Đồ có ý định chỉ đạo kiếm thuật cho hắn, cho nên không xuất toàn lực.
Hai người người tới ta đi mấy trăm chiêu, khóe môi Vân Dã chầm chậm câu lên.
Hắn thực sự rất thích dáng vẻ lúc này của người này.
Dù dung mạo Tiên Quân Chiêu Hoa cỡ nào làm người khen gợi, thứ hấp dẫn Vân Dã nhất vẫn là phong thái một kiếm định thiên hạ kia của y.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày bọn họ lần đầu gặp mặt, Tiên Quân Chiêu Hoa ngự không mà tới, chỉ một kiếm đã bức lui đám tiểu yêu cấp thấp suýt nữa ăn sống nuốt tươi hắn.
Khi đó, người nọ cư cao lâm hạ (nhìn từ trên cao xuống), đôi mắt nhạt màu lạnh thấu xương.
Đã thành cảnh tượng đẹp nhất Vân Dã nhìn thấy trong đời này.
Vân Dã đang nghĩ vẩn vơ, Bạch Đồ bất ngờ tấn công. Nhánh cây dài nhỏ cuốn theo kiếm ý đánh lên thân kiếm, cánh tay Vân Dã bị đánh tới tê dại, trường kiếm rời tay.
"Sư tôn?"
Vân Dã nghi hoặc nhìn Bạch Đồ, lại thấy Bạch Đồ đã thu nhánh cây không có ý tứ đánh tiếp nữa.
"Ta có chút mệt mỏi, hôm nay tới đây thôi."
Vân Dã lần nữa nhíu mày.
Tiên Quân Chiêu Hoa là người đứng đầu đương đại, tu vi tạo nghệ vượt xa thường nhân tưởng tượng, sao có thể chỉ qua mấy chiêu đã cảm thấy mệt mỏi?
Nhưng nhìn vào gương mặt của đối phương, quả thực có gì đó không ổn.
Vân Dã thu kiếm, đi tới bên cạnh y:"Sư tôn sao vậy, có cần đệ tử thỉnh trưởng lão Ngưng Đan Các tới xem cho sư tôn không?"
"Không cần." Bạch Đồ nhàn nhạt nói:"Có lẽ hôm nay đi một chuyến tới Vô Nhai Cốc nên có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một đêm là tốt rồi."
"Vô Nhai Cốc...." Ánh mắt Vân Dã tối lại:"Sư tôn lại đi tìm Thanh Huy Tiên Quân sao?"
Tính tình Tiên Quân Chiêu Hoa thanh lãnh, ít kết giao với ai, Thanh Huy Tiên Quân chính là một trong những hảo hữu chí giao (bạn tốt tri kỷ), còn là vị có quan hệ tốt nhất. Tốt đến mỗi lần Vân Dã nhắc tới