Sau khi cả hai chính thức xác định quan hệ, Vân Dã càng thêm càn rỡ, từng giây từng phút dính y thì không nói, chưa nói hai câu liền lại gần nũng nịu đòi hôn hôn ôm ôm. Bạch Đồ không chịu nỗi quấy rối bắt người từ tẩm điện ném tới đại điện chuyên xử lý sự vụ dành cho Ma Quân, buộc hắn làm chính sự.
Đại nhân Ma tôn dưỡng thương hơn một tháng lúc này mới kết thúc cuộc sống nghỉ phép của mình.
Từ sau khi Vân Dã bị thương, sự vụ thành Lâm Uyên đều giao cho Bạch Đồ và hai hộ pháp xử lý. Vì Bạch Đồ ngại thân phận nên ít can thiệp vào sự vụ cơ mật, chỉ ở bên trợ giúp tiện thể truyền tin tức cho Vân Dã.
Cũng may Ma Uyên không xảy ra chuyện gì khẩn yếu trong đoạn thời gian này, những người trong Vạn Điệp Hải không muốn quy thuận đã hoàn toàn quét sạch, chỉ đợi quân bị quy thuận thu biên (thu nạp và tổ chức biên chế (lực lượng vũ trang)).
Không có đại sự nhưng tiểu sự không ít.
Nhưng đại nhân Ma tôn vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Trong điện Ma Quân, Bạch Đồ đặt một chồng thư hàm đợi Ma tôn phê duyệt lên bàn, nghe người bên cạnh lười biếng nói: "Sư tôn, con còn bị thương, ngồi khó chịu."
Bạch Đồ nhìn chiếc ghế được đệm mấy lớp nệm mềm, nhẫn nhịn hỏi: "Vậy phải làm sao mới không khó chịu?"
Vân Dã lui về phía sau vỗ vỗ chân mình, đùa giỡn lưu manh: "Sư tôn ngồi ở đây con sẽ không khó chịu."
Bạch Đồ: "..."
Một hồi sau, tiếng sói tru phát ra từ trong điện Ma quân, Bạch Đồ sửa sang lại y phục ngồi bên cạnh. Cửa điện từ từ đóng lại từ bên trong chiếu ra thân ảnh Vân Dã ngồi nghiêm chỉ ngay đại điện, chuyên tâm đọc thư hàm.
Trong điện chỉ còn tiếng lật sách.
Dù Vân Dã không đứng đắn nhưng trên chính sự thì rất nhanh đã thu hồi lại tâm tư chơi đùa, chăm chú xử lý sự vụ tồn đọng. Ngoài trừ thỉnh thoảng thảo luận với Bạch Đồ thì không nói gì khác.
Sau hai canh giờ, Bạch Đồ từ trong đống sách ngẩng đầu lên, người bên cạnh vẫn vô cùng chuyên chú phê duyệt thư hàm.
Y đứng lên đi tới trước mặt Vân Dã thêm nước trà cho hắn.
Vân Dã cũng không ngẩng đầu như hoàn toàn không nhận thấy vậy, vô cùng nhập thần.
Bạch Đồ tò mò quan sát hắn, cảm thấy kỳ quái cúi người xem thư hàm trong tay hắn. Phần lớn những thư hàm này y đã xem lướt qua một lần, phần lớn không có vấn đề gì chỉ đợi Vân Dã đưa ra quyết định, theo lý thuyết là không cần tốn thời gian lâu như vậy.
Bạch Đồ mới tiến tới, đột nhiên một cánh tay đặt lên eo y, dùng sức kéo, kéo y vào lòng.
Bạch Đồ không phòng bị, suýt nữa làm đổ cái bình nước trên tay: "Vân Dã!"
"Con ở." Đầu Vân Dã tựa lên vai Bạch Đồ, một tay ôm chặt eo y, thanh âm ấm áp mềm mại: "Sư tôn thật là, người muốn con chuyên tâm xử lý sự vụ, sao lại ngồi trong lòng con rồi?"
Bạch Đồ nghiến răng: "Rõ ràng là ngươi...."
"Con làm sao?" Vân Dã hôn lên lỗ tai hơi hồng của đối phương, thấp giọng hỏi: "Sư tôn không thích sao?"
Bạch Đồ hơi run, nửa người đều mềm.
Không đợi y tức giận, Vân Dã đột nhiên hỏi: "Bên chính đạo gần đây đang làm gì?"
Bạch Đồ miễn cưỡng hoàn hồn, nói: "Chính đạo phân hai phái, mấy môn phái lấy Thiên Diễn Tông đứng đầu bằng lòng cùng với Ma Uyên biến chiến tranh thành tơ lụa. Nhưng vẫn có một số môn phái quyết giữ ý mình khăng khăng muốn khai chiến với Ma Uyên. Chỉ là nội bộ chưa đạt thành hiệp định, hiện nay các phái đều án binh bất động xem tình huống."
Vân Dã cười khẽ: "Họ đang đợi con tỏ tháy độ đi."
Bạch Đồ rũ mắt không đáp.
Vân Dã gõ gõ bàn nói: "Không sao, mấy ngày nữa con sẽ đi một chuyện tới chính đạo nói rõ ràng với họ."
"Không được." Bạch Đồ lắc đầu: "Chính đạo có địch ý với con, để ta thay con đi..."
"Như vậy sao được." Vân Dã nói: "Này dù sao cũng là tranh chấp giữa chính ma, con vẫn luôn không ra mặt, mãi trốn sau lưng sư tôn sao được? Huống chi trước đó sư tôn đã nhiều lần cố gắng hòa hoãn quan hệ Ma Uyên và chính đạo, không thể lại để cho sư tôn bôn ba vất vả."
"Nhưng..."
Tay Vân Dã hơi trượt xuống, như vô ý nhẹ nhàng vuốt ve hông y, ôn nhu nói: "Hơn nữa sư tôn muốn lấy thân phận gì đi gặp chính đạo. Là Tiên Quân Chiêu Hoa hay....Ma hậu của con?"
Lỗ tai Bạch Đồ hoàn toàn đỏ.
Vân Dã cố ý trêu chọc y, ôn nhu hỏi: "Sao sư tôn không nói, sư tôn không muốn làm Ma hậu của con sao?"
Lúc hắn nói lời này hắn dựa rất gần, môi khép mở vừa vặn có thể chạm tới tai Bạch Đồ:"Lại nói tuy Ma Uyên đều coi người là Ma hậu nhưng con và người chưa chính thức thành hôn. Nếu ai đó thấy dáng vẻ này của sư tôn, sợ rằng sẽ có nhàn thoại."
"...Nói sư tôn dính con, ngay cả lúc con xử lý sự vụ cũng không tha."
Công phu phản công của hắn ngày càng lợi hại, Bạch Đồ lại bị hắn nói tới tâm ngứa ngáy, toàn thân căng thẳng như hai người thật sự đang yêu đương vụng trộm vậy, hồi hộp lại mơ hồ mang theo kích thích.
Nhưng Vân Dã không làm gì hơn, lần nữa đổi thư hàm trang nghiêm đứng đắn đọc.
...Nếu không phải cái tay đặt trên eo y không ngừng chiếm tiện nghi, Bạch Đồ cũng sắp tin tưởng đại nhân Ma tôn đột nhiên đổi tính.
Bạch Đồ bị hắn làm cho mất tự nhiên, khó nhịn giật giật cơ thể.
Vân Dã cảm giác được y khác thường, bàn tay vỗ nhẹ bên hông ôm y chặt hơn, cũng không ngẩng đầu nói bên lỗ tai y: "Đừng nhúc nhích, còn rất nhiều thư hàm chưa xem xong."
Bạch Đồ hoàn toàn không chịu nổi.
Lồng ngực rắn chắc nóng hổi kề sát sau lưng Bạch Đồ, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên người không đâu là không có, làm Bạch Đồ không thể nào bình tĩnh. Nhưng đối phương còn cố ý cúi đầu tựa lên vai y, hô hấp phả lên cần cổ nhạy cảm.
Sống lưng tê dại ngứa ngáy, Bạch Đồ không chịu nỗi nắm bàn tay đặt bên hông y.
Vân Dã đẩy thư hàm qua một bên, nghiêng đầu biết rõ còn hỏi: "Sư tôn sao vậy?"
Bạch Đồ đỏ bừng mặt, cắn răng nói: "Con cố ý."
Vân Dã cười: "Sư tôn đang nói gì vậy, sao con không hiểu?"
Má Bạch Đồ hồng lên, y quay đầu hôn nhẹ lên mặt Vân Dã xin khoan dung, thanh âm mềm nhũn: "Con đừng nháo