Còn 16 chương nữa thôi ~~~
Tiểu Hôi Cầu kết thúc câu nói long trời lở đất, quay đầu đi theo thị tòng rời đi. Vân Dã vừa nghe thấy Tiểu Hôi Cầu nói đã cảm thấy không tốt, như không có chuyện gì xoay người rời đi.
Bạch Đồ ở phía sau gọi hắn: "Vân Dã!"
Không những không dừng, Vân Dã còn tăng tốc bước chân. Vân Dã nhanh chóng bay vào trong phòng, không đợi hắn thở phào, một luồng gió mát phất qua, thân ảnh trắng thuần xuất hiện trước mặt dùng sức đẩy, trực tiếp đẩy hắn bay tới cửa.
Lưng Vân Dã đập vào cửa điện phía sau, đóng cửa lại.
Bạch Đồ giận dữ nghiến răng: "Này là biện pháp của ngươi?"
Vân Dã chột dạ né tránh ánh mắt y, nỗ lực giải thích: "Sư tôn, con cũng là bị bức tới bất đắc dĩ. Không như vậy sao có trị được nhãi con."
Bạch Đồ: "Nhưng ngươi cũng không thể...."
Bạch Đồ nói không ra lời, vừa thẹn vừa giận, lỗ tai đỏ bừng.
Vân Dã nhanh chóng nhân cơ hội ôn nhu dỗ: "Sư tôn đừng giận, không phải biện pháp này có hiệu quả sao, vừa vặn mấy ngày nay chúng ta không có cơ hội như hôm nay."
Bạch Đồ hừ lạnh, quay đầu vào nội thất: "Tối nay không cho phép ngươi lên giường."
Vân Dã như bị sét đánh: "Đừng a sư tôn, con sai rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa..."
Bạch Đồ ngồi bên giường không nói, Vân Dã lại gần ôm y, lấy lòng hôn má y: "Sư tôn, con chỉ muốn ở một mình với người, từng giây từng phút ở bên cạnh người, người đứng đuổi con đi."
Thần sắc Bạch Đồ có chút động: "Con không muốn đi."
Vân Dã vội vàng gật đầu.
"Cũng tốt, vậy con ở lại đi."
Bạch Đồ cười với hắn, một giây sau Vân Dã chỉ cảm thấy trong lòng mình nhẹ bẫng, một con thỏ thuần thục đạp ra đống y phục, nhảy lên gối.
Thỏ nhỏ tìm một tư thế thoải mái trên gối đầu, lỗ tai rũ xuống, dáng vẻ thoải mái tự đắc: "Còn chưa lên, ta muốn ngủ."
Vân Dã: "..."
Vân Dã trầm mặc, thầm nghĩ, này không thể trách hắn.
Hắn tắt chúc đăng trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn dầu mờ nhạt. Vân Dã bò lên giường, một giây sau, trong màn ánh ra thân ảnh một con sói nhỏ.
Hai chân trước Vân Dã đặt ở hai bên Bạch Đồ, từ trên cao nhìn xuống con thỏ nhỏ dưới thân, đôi mắt sói hơi nheo hỏi: "Sư tôn không biến trở về?"
Dáng vẻ này của hắn làm Bạch Đồ hơi e sợ, nhưng nghĩ tới mình cũng đã biến về nguyên hình, đối phương không thể làm gì y liền kiên trì nói: "Không biến."
"Đây là người nói, chút nữa sư tôn đừng hối hận."
Nói xong, sói nhỏ lè lưỡi liếm liếm lông thỏ.
Bạch Đồ run run lập tức cảm thấy không ổn.
Nhưng đã không còn kịp.
Nhờ áp chế hình thể, sói con dùng chân trước dễ dàng đè thỏ nhỏ trên gối. Đầu vùi vào phần bụng thỏ mềm mại, lại ngửi lại liếm, nơi nơi đụng, trong chốc lát làm toàn thân thỏ nhũn ra.
"Ô...ô..." Lỗ tai thỏ nhỏ run run, xụi lơ nằm trên gối, trong cơn khoái lạc chỉ có thể phát ra tiếng khí âm (tiếng thỏ).
Nhưng sói con ác ý dùng răng nhẹ nhàng ma sát da lông yếu ớt của thỏ, một chút cũng không có ý muốn bỏ qua.
"Không, không được, buông ra...." Rốt cuộc Bạch Đồ bị sói con dằn vặt không chịu nổi biến thành người dưới thân sói con, toàn thân bủn rủn lui về phía sau trốn.
Có lẽ là vừa rồi kích thích quá mãnh liệt, y cũng không biến về hình người hoàn toàn, đôi tai thỏ đáng thương buông xuống sau ót, đôi mắt hồng hồng ngập nước, dáng vẻ bị bắt nạt.
Khi y biến trở về Vân Dã cũng biến trở lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của y, mắt Vân Dã càng tối hơn, hắn ôm eo Bạch Đồ kéo y lại, lần nữa đè lên giường.
"Sư tôn, chuyện cần đáp ứng Tiểu Hôi Cầu, chúng ta cần làm mới phải."
......
Mấy ngày sau Vân Dã xử lý xong sự vụ tồn đọng, rốt cuộc rãnh rỗi có thể đi một chuyến tới chính đạo gặp mặt các chưởng môn các phái. Bạch Đồ vốn không đồng ý nhưng Vân Dã khăng khăng, chỉ đành đáp ứng.
Đồng thời Bạch Đồ cũng nói ra muốn đi với Vân Dã.
Hai người không mang theo tùy tùng, đơn độc ra khỏi Ma Uyên.
Địa điểm gặp mặt cũng chọn ở Thiên Diễn Tông.
Bạch Đồ sớm báo chuyện này cho Lăng Vi Quân - chưởng môn Thiên Diễn Tông, để hắn an bài.
Hai người cưỡi xe ngựa nhanh chóng tới nhập khẩu Thiên Diễn Tông.
Bên trong xe, Bạch Đồ vẫn không yên lòng hỏi: "Con thật sự không muốn ta đi vào cùng con?"
"Không cần." Vân Dã kéo người qua hôn lên, ôn nhu nói: "Sư tôn coi con là tiểu hài tử sao, chút chuyện nhỏ này cũng không xử lý được?"
Bạch Đồ lắc đầu: "Ta không có ý tứ này nhưng địch ý tiên môn với con rất sâu, lỡ họ gây loạn gì...."
"Con biết, chính là như vậy mới không để cho sư tôn đi." Vân Dã nói: "Con sẽ không để cho họ làm sư tôn khó chịu nữa."
Bạch Đồ ngây người: "Chuyện trước đó...."
"Chỉ Phong đã nói cho con biết." Vân Dã xoa xoa tóc y, thấp giọng nói: "Nếu sớm biết sư tôn trở về sẽ phải nhận ủy khuất như vậy, khi đó con sẽ không cho sư tôn trở về, còn suýt nữa làm hại sư tôn bị thương trong lôi kiếp...."
Bạch Đồ mím môi, còn định nói gì thì ngoài xe đột nhiên truyền tới tiếng ai đó: "Là Vân sư đệ tới sao, chưởng môn phái ta tới đón."
Sắc mặt Vân Dã tự nhiên buông y ra, vén rèm xe lên.
Trước xe là đệ tử Thiên diễn Tông cấp cao.
Hắn thấy Bạch Đồ thì trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, vội vàng thi lễ: "Nguyên lai Tiên Tôn cũng ở."
Bạch đồ nhàn nhàn đáp, Vân Dã nói: "Sư tôn chờ con, con rất nhanh sẽ trở về."
Bạch Đồ gật đầu, Vân Dã xuống xe đi theo đệ tử Thiên Diễn Tông vào sơn môn.
Bạch Đồ nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, trong chốc lát đột nhiên ngoài xe truyền tới tiếng động. Bạch Đồ ngây người đứng dậy xuống xe ngựa.
Bùi Nhiễm đứng trước xe.
Thấy Bạch Đồ đi ra, Bùi Nhiễm thi lễ với y: "Gặp qua Tiên Tôn."
Bọn họ đã lâu không gặp, trên người Bùi Nhiễm vẫn có kiếm ý, chỉ là càng âm hàn chi khí càng nặng hơn trước, ấn đường mơ hồ xuất hiện khí đen.
Bạch Đồ hơi nhíu mày, nói: "Đổi nơi khác nói chuyện."
Y nói xong dẫn theo Bùi Nhiễm đi vào trong rừng.
Hai người đi vào trong rừng sâu, Bạch Đồ giơ tay bày kết giới, quay đầu hỏi: "Sao ngươi lại làm bản thân thành cái dạng này?"
Bùi Nhiễm tái nhợt cười: "Ta vốn là Tà Kiếm, mất đi phù hộ, đương nhiên