Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ

Thành hôn


trước sau

Tin tức Tôn Chủ Ma Uyên sắp kết hôn với Tiên Quân Chiêu Hoa cứ như vậy truyền ra ngoài.

Chính ma lưỡng đạo thần kỳ nhất trí trên chuyện này, không có chút kinh ngạc với chuyện này.

Nói nhảm, khắp thiên hạ đều biết cả hai cũng đã sinh con, kéo dài tới giờ mới kết hôn mới kỳ quái.

Sau khi Vân Dã và Bạch Đồ trở về liền bắt tay chuẩn bị đại điển thành hôn. Mọi thứ trong đại điển đều tự tay Vân Dã sắp xếp, bận rộn tới chân không chạm đất. Hoàn toàn ngược lại với hắn, Bạch Đồ rất rảnh rỗi.

Bạch Đồ xoa xoa con thỏ xám trong lòng, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ thở dài.

Dựa theo tập tục Ma Uyên, trước kết hôn 7 ngày tân nhân không được gặp mặt, vì quy củ này nên mấy ngày qua y chưa gặp Vân DÃ.

Bạch Đồ xuất thần bên cửa sổ, thậm chí không chú ý tới con thỏ xám nhỏ trong lòng đã tỉnh lại từ lúc nào.

Tiểu Hôi Cầu ngửa đầu nhìn Bạch Đồ, hai lỗ tai dựng thẳng, đôi mắt như hắc diệu thạch chớp chớp: "Cha, cha...."

Bạch Đồ hoàn hồn, cúi xuống hỏi: "Sao vậy?"

"Cha lại nhớ a cha rồi?"

Ánh mắt Bạch Đồ né tránh: "Không có."

"Tại sao không có." Tiểu Hôi Cầu nghiêm túc nói: "Trước đây mỗi lần cha nhớ a cha đều chính là như vậy ngao."

Bạch Đồ nhéo nhéo mặt bé: "Con không muốn ngủ sao, sao nhiều lời như vậy?"

Tiểu Hôi Cầu ôm lấy ngón tay y cọ cọ: "Khong phải nha, Tiểu Hôi Cầu muốn nói nếu cha nhớ a cha, Tiểu Hôi Cầu có cách ngao!"

Bạch Đồ nghiêng đầu hỏi: "Con định đánh chủ ý quỷ quái gì?"

Tiểu Hôi Cầu nói: "Giờ này a cha thường ở thư phòng một mình, rất gần a, hiện tại cha có thể đi gặp a cha nha."

"Chỉ con nhiều chuyện." Bạch Đồ ôm Tiểu Hôi Cầu vào nội thất, biến trở về con thỏ ngậm bé đặt trên gối đầu: "Ngoan ngoãn ngủ đi, không được nói nữa."

"Ngao!"

Tiểu Hôi Cầu thuần thục chui xuống dưới thân Bạch Đồ, tìm chỗ thoải mái nằm xuống, hai cục tròn lông ngắn dựa đầu vào nhau, không nói nữa.

Hồi lâu, Bạch Đồ mở mắt ra.

Tuy y nói như vậy nhưng.... y nghe xong lời nói của Tiểu Hôi Cầu cũng có chút động tâm.

Có lẽ là trước kia dính với người kia quá lâu, chợt phải tách ra lâu như vậy ít nhiều gì cũng không quen.

Tính tính thời gian, cách tiệc cưới còn một đoạn thời gian dài, nếu vẫn luôn như vậy không phải y sẽ rất lâu không được gặp đối phương sao?

...Không được, đã muốn thành hôn thì phải dựa vào quy củ Ma Uyên, nếu bị người phát hiện y lén đi gặp hắn, thì sao đây?

Bạch Đồ nhắm mắt ôm sát con thỏ nhỏ trong lòng.

Nhưng không lâu lắm y lại mở mắt ra, đôi tai thỏ buồn bực dựng thẳng, lộn mèo trên giường.

A a a sao mình có thể ngủ được!

Thỏ xám nhỏ đã ngủ say ngoan ngoãn cuộn người thành cục lông xám, không bị động tĩnh của Bạch Đồ đánh thức.

Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn bé, xác nhận không tỉnh lại liền im lặng hóa thành khói xanh bay ra khỏi tẩm điện.

Bạch Đồ hiện thân ở chỗ tối ngoài thư phòng, y vịn cửa sổ định thăm dò nhìn vào thì phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm.

"Ai đó, ở đây lén lút làm gì?"

Bạch Đồ hoảng sợ, quay đầu lập tức biến thành dáng vẻ thị tòng bình thường. Người gọi y lại cũng là một thị tòng, trong tay bưng một ấm trà, hình như là chuẩn bị đưa cho Vân Dã.

Vì chỗ tối nên mới vừa rồi thị tòng kia không thấy rõ dáng vẻ Bạch Đồ.

Thị tòng đi tới trước mặt Bạch Đồ: "Nói, không nói gì ta sẽ đưa ngươi đến chỗ hộ pháp thẩm tra."

Không đợi Bạch Đồ trả lời, phía sau hai người đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc.

"Các ngươi ở đây làm gì?" Là Vân Dã.

Vân Dã mặc hắc bào, trán hơi nhíu, đường viền ngũ quan dưới ánh sáng mờ tối càng thêm sâu sắc.

Bạch Đồ bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt hắn, nhất thời ngây người thật lâu, không dời ánh mắt sang chỗ khác.

Thị tòng kia trả lời: "Hồi Tôn Thượng, thuộc hạ đưa nước trà người phân phó tới lại thấy tiểu tử này lén lút ở đây, đang hỏi thăm."

"Không sao." Sắc mặt Vân Dã như thường, lấy ra một thư hàm đưa cho hắn: "Vừa vặn ngươi đến, trước đưa vật này cho hộ pháp, kêu họ làm như trên."

"Ngươi, đưa nước trà vào cho ta."

Nói xong hắn quay đầu vào phòng. Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Bạch Đồ một cái.

Bạch Đồ nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn, đây là không nhận ra?

"Còn không mau đi vào, chân tay chậm chạp." Thị tòng bên cạnh nhịn không được thúc giục.

Bạch Đồ nhận bình trà trong tay hắn, đi vào.

Vân Dã ngồi xuống bên bàn. Bạch Đồ không muốn bị hắn phát hiện nên đặt trà xuống liền rời đi, lại nghe Vân Dã không ngẩng đầu lên nói: "Rót, chờ ta tự mình làm sao?"

Bạch Đồ nhướng mày lại không tiện phát tác, chỉ đành nhẫn nhịn rót trà cho hắn.

Vân Dã lại nói: "Đừng xa thế làm gì, bưng tới đây. Ai dạy dỗ ngươi, sao hầu hạ cũng không biết?"

Bạch Đồ hít một hơi thật sâu đi tới trước mặt hắn, đưa ly trà tới: "Mời tôn thượng uống trà."

Rốt cuộc Vân Dã cũng ngẩng đầu lên, hắn cười với Bạch Đồ, nói: "Muốn ngươi đút ta."

Cuối cùng Bạch Đồ cũng phản ứng kịp người này đang trêu đùa y, đặt ly trà xuống khôi phục lại dáng vẻ vốn có: "Vân Dã!"

Vân Dã cười cười giơ tay nắm lấy cổ tay Bạch Đồ, hơi dùng chút lực kéo y vào lòng mình.

Sau đó hắn cúi đầu hôn thật sâu.

Nụ hôn kia vừa mạnh mẽ vừa cấp bách, Bạch Đồ tựa lưng vào thành bàn, không đường thối lui, rất nhanh đã bị hắn hôn tới mê man, toàn thân nhũn ra.

Giây lát, Vân Dã buông y ra.

Vân Dã đặt trán mình lên trán Bạch Đồ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Bạch Đồ, thanh âm ấm áp: "Nhớ con vậy à, còn lén lút đến xem con?"

Hô hấp Bạch Đồ dồn dập, tức giận trầm giọng nói: "Không có, chỉ là đi ngang qua."

"Gạt người." Vân Dã nhẹ hôn lên môi y, cười nói: "Sư tôn một chút cũng không biết nói dối, vừa thấy con đã không thể nhìn chỗ khác, cái gì cũng viết hết ở trên mặt."

Tai Bạch Đồ đỏ lên đẩy hắn ra: "Con buông ra...."

"Đừng nhúc

nhích." Vân Dã ôm người chặt hơn, ôn nhu nói vào lỗ tay y: "Để cho con ôm chút nữa, con rất nhớ người."

Hồi lâu hắn lại thở dài: "Trời biết trước đó sao con qua được, hiện tại một ngày không gặp người con đều không chịu nổi."

Bạch Đồ tựa lên vai hắn nhẹ giọng nói:" Chỉ biết nói suông dỗ người, học từ ai."

Vân Dã: "Sư tôn thích là được, sau này nói cho người nghe mỗi ngày."

Tai Bạch Đồ lặng lẽ đỏ lên, dúi đầu vào cổ Vân Dã không nói gì.

Một hồi sau, Bạch Đồ như nhớ ra gì nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Ta phải đi. Tiểu Hôi Cầu còn ngủ, chút nữa tỉnh lại không thấy ta sẽ náo loạn."

Vân Dã không buông y ra, chỉ cười cười.

Bạch Đồ: "Con cười cái gì?"

"Thừa cơ nhi tử đang ngủ mới dám tới gặp con, còn thành dáng vẻ như này...." Ngón tay Vân Dã xẹt qua vạt áo xốc xếch của Bạch Đồ, lại cười nói: "Này nếu bị người khác biết Tiên Tôn không chịu nỗi tịch mịch như vậy, sao thế nào được."

Mặt Bạch Đồ cọ cọ đỏ lên, đẩy hắn ra biến trở về dáng vẻ thị tòng, như chạy trốn rời khỏi thư phòng.

Vân Dã cười vô cùng thoải mái ở phía sau y.

Mấy ngày sau rốt cuộc chờ tới đại điển thành hôn.

Ngày hôm đó, sáng sớm Bạch Đồ đã cảm thấy choáng váng không có chút sức lực, y mê man mặc cho một nhóm thị tòng thay hỉ bào đỏ thẫm cho y.

Hỉ bào là nam khoản cũng không rườm rà. Thị tòng giúp Bạch Đồ mặc xong, Bạch Đồ không cho người trang điểm, vẫy tay ra hiệu đám người lui xuống. Bạch Đồ ngồi bên bàn uống hai ly trà lạnh mới hơi thanh tỉnh.

Vất vả đợi tới đại hôn, y cũng không thể để hỏng được.

Quy củ đại điển thành hôn tại Ma Uyên rất nhiều, Bạch Đồ vừa nghe hai nữ tử đưa xe hôn nói cho y chuyện cần chú ý, vừa chóng mặt thất thần. Y không thể sinh bệnh được, mấy ngày trước đây rất bình thường, sao lại ngay hôm nay....

"....Đại khái chính là những chuyện này, Tiên Tôn hiểu chưa?...Tiên Tôn?"

Bạch Đồ hoàn hồn khẽ đáp: "Ta biết rồi, đa tạ"

Một nữ tử trong đó cười cười: "Giờ lạnh chưa tới, Tiên Tôn có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, thuộc hạ xin cáo lui."

Hai nữ tử rời khỏi tẩm điện, một người trong đó thì thầm với người còn lại: "Vừa nãy ngươi có ngửi thấy không, hình như trong phòng có mùi thơm rất kỳ lạ?"

"Ngửi thấy, muốn kia hẳn là huân hương đi."

"Huân hương sao..."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi xa, cũng không quá mức để ý.

Đợi tới khi Bạch Đồ chính thức được tiếp lên xe hôn đã là chuyện hai canh giờ sau.

Bốn mặt xe hôn đóng chặt, bên trong được bao phủ bởi lớp lụa đỏ, Bạch Đồ ngồi trong xe hoa, không gian chật chội làm cơ thể y càng oi bức. Y tựa đầu lên cửa sổ xe, nỗ lực dùng cửa sổ lạnh như băng tiêu tan khô nóng bất thường trong cơ thể. Y khó nhịn kéo kéo vạt áo, gương mặt đỏ bừng mất tự nhiên.

Dựa theo quy củ Ma Uyên, Ma Quân trước phải đi lên đài tế tự tế bái tổ tiên, sau đó rước Ma Hậu vào đại điện, hai người trong đại điển tổ chức đại lễ thành hôn.

Bên ngoài đại điện, Vân Dã cũng mặc hỉ bào đỏ thẫm, thân hình cao ngất càng thêm tuấn lãng. Ánh mắt hắn lo lắng nhìn phía xa, hai tay xuôi bên người vô thức nắm chặt, khẩn trương tới lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Vân Dã rất khó nói tâm tình hiện tại của mình là gì, đoạn thời gian này sống chung với Bạch Đồ như là một giấc mơ vậy, tốt đẹp nhưng không chân thật.

Hiện tại phần cảm giác không chân thật kia rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm. Hắn như là thiếu niên lần đầu biểu lộ trái tim mình với người mình ái mộ, thấp thỏm lại hưng phấn, khẩn trương đến ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở đâu.

Cũng không biết đợi bao lâu, xe hôn rốt cuộc chậm rãi lái tới.

Cổ la (trống chiêng) lễ nhạc vang lên, pháo mừng nổ tung bầu trời đầy hoa đỏ, như mưa hồng.

Trong mưa hồng, ấn đường nhíu chặt của Vân Dã giãn ra, ánh mắt nhu hòa nhìn xe hôn chậm rãi tới gần mình dừng trước đại điện.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới phía trước xe hôn, tay vén lên lụa hồng.

Bạch Đồ một thân hồng y, không biết có phải vì khẩn trương không y rũ mắt xuống, an tĩnh ngồi trong xe hôn, không có ngẩng đầu.

Tim Vân Dã đập nhanh.

Hắn không phải là chưa gặp qua Bạch Đồ mặc hồng y, nhưng lúc này so với lần trước càng thêm đáng chú ý. Hỉ bào tinh xảo làm nổi bật vòng eo thon thả đối phương, trên mặt không trang điểm chỉ có một lớp phấn nhàn nhạt trên má, so với trước càng thêm diễm sắc.

Tất cả cảm xúc khẩn trương trong tim Vân Dã đột nhiên biến mất gần như không còn vào thời khắc này, thay vào đó là kiên định trước nay chưa có.

Kể từ ngày hôm nay đối phương chính là Ma Hậu của hắn,

Thật tốt.

Lễ nhạc và pháo mừng tạm nghỉ, Vân Dã hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng người vươn tay với Bạch Đồ.

Vân Dã thấp giọng: "Hôm nay sư tôn thật là đẹp."

"Vân Dã, hình như ta...." Bạch Đồ nắm chặt tay hắn, giọng hơi run rẩy.

Vân Dã nhíu mày.

Bàn tay nằm trong lòng bàn tay hắn nóng hổi kinh người.

Cơ hồ là cùng lúc đó đầu mũi hắn nhạy bén ngửi được mùi cỏ xanh ngọt ngào.

....Sẽ không trùng hợp vậy chứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện