Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, Bạch Đồ dậy vô cùng sớm.
Có lẽ là hôm qua thực sự mệt mỏi, Bạch Đồ ngủ một giấc an ổn nhất trong những ngày gần đây. Y sảng khoái vươn vai, ngón tay lại chạm tới một vật ấm áp.
Bạch Đồ mở mắt ra, gương mặt phóng đại của Vân Dã xuất hiện trước mắt y.
- ----!!!
Cuộc đời Tiên Quân cao lãnh luyện y thành thái sơn sụp đổ trước mắt cũng mặt không đổi sắc, suýt nữa thất bại vào thời khắc này. Y phản xạ có điều kiện lui về phía sau lại bị cánh tay bên hông ngăn cản.
Cũng may Bạch Đồ đúng lúc tỉnh táo, nhanh chóng bụm miệng, mới không thực sự cả kinh kêu thành tiếng.
Bạch Đồ mới ý thức tới, tường ánh sáng hôm qua bản thân bày ra không biết đã bị đánh phá từ lúc nào, giờ y lại đang nằm trong lòng Vân Dã, nhìn dáng vẻ này, phỏng chừng đã vượt qua cả đêm như vậy.
Bạch Đồ tỉnh hồn lại chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, che miệng cẩn thận nhìn sang Vân Dã, không dám thở mạnh.
Đôi mắt Vân Dã khẽ nhắm, hô hấp bằng phẳng, vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Đồ tỉnh táo hơn.
Giấc ngủ Vân Dã luôn không cạn, gần đây lại luôn khổ cực luyện công, nói không chừng ngủ còn sâu hơn y, căn bản không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Bạch Đồ an ủi bản thân, chầm chậm đẩy cánh tay Vân Dã ra, trượt khỏi vòng tay hắn.
Như trút được gánh nặng, Bạch Đồ nãy giờ nín thở thở một hơi, khi ngước mắt lên lại đối mặt với ánh mắt buồn ngủ mơ hồ của Vân Dã.
Bạch Đồ bị dọa sợ tới suýt nữa nhảy dựng lên, y mạnh mẽ duy trì bình tĩnh, tim đập như muốn nhảy ra cổ họng.
Vân Dã dụi dụi mắt, nghiêng đầu cười với y:"Sư tôn sớm a."
"Sớm..." Bạch Đồ căng da đầu trả lời.
Vân Dã:"Đêm qua sư tôn ngủ có ngon không?"
Bạch Đồ chần chờ gật đầu.
"Con cũng ngủ rất ngon." Vân Dã ngồi dậy, cười trêu chọc nói:"Chỉ là, nếu sư tôn không có chui vào lòng con, chê con ôm không đủ thoải mái, liên tiếp đổi mấy cái tư thế có lẽ sẽ tốt hơn."
Bạch Đồ ngẩn ra, mặt đỏ bừng:"Có, có thật không?"
Vân Dã cong mắt:"Đúng vậy."
Bạch Đồ nghiêng đầu, áp lưng vào bức tường lạnh lẽo, cưỡng ép bản thân bình tĩnh... này muốn bình tĩnh thế nào?!
Sao y lại mất mặt như vậy a a a -------!
"Chẳng qua không sao...." Vân Dã nhích tới trước mặt Bạch Đồ, thanh âm hơi khàn khàn, bổ sung:"Đêm qua sư tôn rất đáng yêu."
Bạch Đồ:"..."
Không muốn sống.
Vân Dã hài lòng thấy sắc mặt sư tôn nhà mình thay đổi liên tục, gương mặt từ trước đến nay vẫn không đổi, bây giờ lại xen lẫn lúng túng xấu hổ cùng vi diệu.
Hắn thưởng thức trong chốc lát mới ung dung thừa nhận:"Lừa người thôi, đêm qua sư tôn ngủ rất an tĩnh."
Ngoại trừ lúc mới bắt đầu không thành thật thì sau đó vẫn luôn im lặng nằm trong lòng Vân Dã, ngoan ngoãn tới mức tà hỏa (ngọn lửa tà ác) trong lòng Vân Dã không ngừng bốc lên, mãi đến sau nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ được.
Cho tới lúc này Bạch Đồ mới ý thức tới bản thân bị đùa giỡn, y khẽ nghiến răng:"Vân Dã...."
"Có."
Bạch Đồ:"Đi luyện kiếm pháp hôm qua đã luyện thêm 400 lần, luyện không xong không được ăn cơm."
Vân Dã:"..."
Dứt lời, không đợi Vân Dã làm nũng với y, Bạch Đồ vung tay, trực tiếp có cơn gió cuốn Vân Dã ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng lần nữa khép lại, Bạch Đồ tức giận ngồi trên giường, nhiệt độ trên mặt hồi lâu vẫn chưa tán.
Mấy ngày còn lại, Bạch Đồ hiếm khi gặp mặt Vân Dã, mãi đến ngày đại điển thử luyện.
Sáng sớm hôm đó, Bạch Đồ theo chưởng môn đi tới diễn võ trường ở tông chủ phong Thiên Diễn Tông. Diễn võ trường vô cùng huyên náo, trong đó còn pha lẫn không ít đệ tử Thiên Diễn Tông tới tham gia náo nhiệt.
Bọn họ đương nhiên không tới vì tân đệ tử nhập môn.
Tin tức Vân Dã muốn tham gia đại điển thử luyện đã lan nhanh trên dưới Thiên Diễn Tông, Thiên Diễn Tông đối ngoại biểu thị là Tiên Quân Chiêu Hoa để Vân Dã bổ túc thử luyện, nhưng truyền tới tai người ngoài lại chính là chứng cớ Tiên Quân Chiêu Hoa thực sự muốn đuổi người này ra Thiên Diễn Tông.
Dù sao nếu ngay cả bí cảnh Thái Sơ Vân Dã cũng đi không ra, vậy hắn còn mặt mũi nào làm đệ tử Tiên Quân Chiêu Hoa.
Chỉ là dù ngoại giới suy đoán thế nào, hai đương sự Bạch Đồ và Vân Dã hoàn toàn không để ý.
Bạch Đồ chán ngán ngồi trên đài cao, ánh mắt quét qua đệ tử sắp tiến vào bí cảnh, rất nhanh đã tìm thấy được gương mặt quen thuộc trong đám người.
Thiên Diễn Tông cũng không hạn chế các đệ tử mang theo pháp khí tiến vào bí cảnh, bởi vậy phần lớn mọi người mang không ít hành lý.
Nhưng Vân Dã đứng ở phía cuối đoàn người, toàn thân chỉ đeo trường kiếm bình thường đệ tử trong môn sử dụng luyện tập, nhìn qua không có hứng thú gì, hoàn toàn không hợp với đám người.
Như nhận thấy Bạch Đồ đang nhìn, Vân Dã ngước mắt đối mặt với ánh mắt của y.
Bạch Đồ vội vàng dời ánh mắt.
Y không thấy, sau khi y dời ánh mắt, ánh mắt Vân Dã tối lại.
Trưởng lão phụ trách khảo hạch đại điển thử luyện bắt đầu tuyên bố những gì cần chú ý sau khi tiến vào bí cảnh, Vân Dã chỉ lo nhìn chằm chằm thân ảnh thuần trắng trên đài cao, trong lòng mất mát.
Hắn còn tưởng rằng, sư tôn sẽ vào bí cảnh cùng hắn.
Giống như kiếp trước vậy.
Kiếp trước, Bạch Đồ biến thành một tân đệ tử nhập môn bình thường cùng Vân Dã vào bí cảnh Thái Sơn, giúp hắn rất nhiều trong bí cảnh.
Hôm nay đi tới diễn võ trưởng lại phát hiện người nọ êm đẹp ngồi trên đài cao, trong lòng hắn không khỏi mất mát.
Vân Dã:"Sách" Một tiếng, nhắm mắt lại.
Bởi vì chút chuyện nhỏ này mà rối loạn tâm thần, thực sự là ngày càng không tiền đồ.
Trưởng lão nói xong, từ Lăng Vi Quân chính thức mở ra bí cảnh.
Trong diễn võ trường lớn như vậy cuốn lên gió lốc, trung tâm cơn lốc chậm rãi hé ra một cái khe. Khe hở kia càng lúc càng lớn, ánh sáng chói mắt xuất hiện từ khe làm những người ở đây gần như không mở mắt nổi.
"Bí cảnh --- khai (mở)!"
Theo thanh âm hạ xuống, ánh sáng trắng tràn ra, nhất thời bọc toàn bộ tân đệ tử trong diễn võ