“Không phải cậu bảo là không biết làm à?” Hình Ứng Chúc nhướn mày hỏi.
Thịnh Chiêu nhoẻn miệng cười khô khốc, trông mặt có vẻ nịnh nọt, “Để tôi lên mạng kiếm công thức hướng dẫn cũng được.”
Dù sao thì Hình Ứng Chúc cũng là một người có thói quen ăn uống khá kì lạ.
Tuy rằng rất kén chọn về mặt nguyên liệu và bày trí món ăn nhưng về mùi vị đồ ăn thì lại khá dễ dãi.
Chỉ cần không khó ăn là được.
Hai cấp độ “ăn được” và “ăn ngon” trong mắt hắn có vẻ không khác nhau là bao.
Hình Ứng Chúc không trúng kế nịnh hót này của cậu, nghiêm túc nhìn Thịnh Chiêu một lượt từ đầu đến chân, nhìn tới mức cậu mất tự nhiên toàn thân, lúc này hắn mới nở một nụ cười có vẻ nham hiểm.
“Có chuyện gì không ổn thì nhân lúc chưa quá muộn nói ra vẫn còn kịp đấy.” Hình Ứng Chúc nói.
“Không có gì, chỉ là ——” Thịnh Chiêu rón ra rón rén giơ tay lên, hai đầu ngón tay chụm vào nhau ý là việc bé xíu xíu, dò xét hỏi, “Ông chủ à, cuối tuần có thể cho tôi nghỉ phép chút xíu được không?”
Nụ cười trên môi Hình Ứng Chúc phai nhạt hơn nửa, hắn nhíu mày một cái, thoạt trông có vẻ không vui lắm.
Thịnh Chiêu cũng biết, mở miệng xin sếp nghỉ phép giữa chừng cũng được xếp chung với “mở miệng xin vay tiền” và “đòi quà người yêu”, được xem là ba chuyện khó nói ra lời nhất trên đời.
Huống hồ công việc này vốn đã quá mức nhàn nhã rồi, cho dù trong giờ làm có ngồi chơi cũng chẳng ai thèm quản cậu, bây giờ còn đòi xin nghỉ thì đúng là có hơi không hợp lý cho lắm thật.
“Quả thật là tôi có chuyện gấp phải ra ngoài.” Thịnh Chiêu ngượng ngùng trình bày.
“Ông chủ, anh cũng biết tôi đi làm mấy tháng rồi chưa xin nghỉ bao giờ —— “
“Việc gì?” Hình Ứng Chúc hỏi thẳng luôn.
Thịnh Chiêu do dự, chớp chớp mắt, vò tóc một hồi, chỉ một thoáng qua mà trên mặt thay đổi từ phiền muộn tới tủi thân, hết sức vi diệu.
“Thật ra thì cũng không phải chuyện gì to tát lắm.” Thịnh Chiêu nói.
“Mẹ tôi tái hôn, muốn tôi tới dự.”
Hình Ứng Chúc nghiêng đầu vẻ bối rối.
“Ý là cưới lần hai ấy.” Thịnh Chiêu trông có vẻ như không muốn nhiều lời về chuyện này.
“Anh hiểu mà ông chủ.”
Quả thật đúng là Hình Ứng Chúc cũng không rõ lắm về lai lịch của Thịnh Chiêu.
Đừng nói là chuyện gia đình cậu, đến cả sơ yếu lý lịch cậu nộp khi xin việc hắn còn chưa xem.
Nếu không phải đột nhiên cậu nhắc về người nhà, hắn có suýt nữa đã theo thói quen đánh đồng cậu với chính mình và những người sống trong tòa nhà này, mình mình một nhà, một người ăn no cả nhà không đói*.
(*người độc thân không gia đình vợ con, một người ăn cả nhà no vì nhà chỉ có đúng một người)
Mặc dù bản thân Hình Ứng Chúc không hiểu lắm thế nào là ‘ràng buộc gia đình’ nhưng hắn đã lang thang ở nhân gian nhiều năm như vậy rồi, vẫn hiểu được một chút đời sống và suy nghĩ của loài người.
Nhưng nếu theo ý kiến của Hình Ứng Chúc thì hiện tại hắn không quá vui mừng nếu Thịnh Chiêu ra ngoài vào lúc này.
Hắn vẫn chưa hiểu được bí mật trên người Thịnh Chiêu, chưa kể đến hiện tượng thời tiết kì lạ trước đó vẫn chưa lý giải được, để cậu đi ra ngoài lúc này tóm lại rất phiền toái.
“Cá nhân tôi không khuyên cậu nên đi.” Hình Ứng Chúc bắt chéo hai bàn tay vào nhau, nghiêm trang nói, “Dẫu sao thì hiện tại thế giới bên ngoài đang không yên bình lắm.”
Thịnh Chiêu: “…”
Vừa lúc đó bộ phim chiếu độc quyền trên TV cũng đến giờ kết thúc, chuẩn bị chuyển sang mục tin tức buổi trưa.
Trong đoạn tóm tắt bản tin chính, phát thanh viên nghiêm túc lên tiếng thông báo nhắc nhở đầy thiện ý “Cuối tuần sắp tới rồi, các vị phụ huynh hãy chú ý để ý đến các con khi đi chơi bên ngoài nhé”, liền sau đó là “Thông báo tìm người gấp”.
Hai tin liên tiếp nối nhau, sắc mặt của Hình Ứng Chúc và Thịnh Chiêu đều cùng lúc trở nên hết sức kì quái.
Thịnh Chiêu mím môi, dường như đã dùng hết sức lực trong đời mình để nín nhịn —— đáng tiếc là vẫn không nhịn được.
Cậu cười phụt ra một tiếng.
“Ừm, không sao đâu, thời đại hòa bình rồi, đừng lo.” Thịnh Chiêu đã cố gắng hết sức để hạ khóe môi xuống nhưng khả năng tự chủ của cậu hiện tại không được tốt lắm, môi vẫn hơi nhếch lên trông khá tức cười.
Hình Ứng Chúc: “…”
Sự lúng túng khi xin nghỉ trước mặt ông chủ đã bị xua tan đi khá nhiều.
Thịnh Chiêu gãi đầu, ngượng ngùng cười, lại nói thêm mấy câu, “Thật ra bình thường bọn tôi cũng không thường xuyên liên lạc lắm, nhưng lần này đã tìm đến tận nơi rồi, lại có mặt họ hàng thân thích nữa, tôi mà không đi thì không phải phép lắm.”
Hình Ứng Chúc im lặng hai giây, có vẻ đón nhận lời giải thích một cách bất đắc dĩ.
“Muốn đi đâu?” Hình Ứng Chúc hỏi.
Thịnh Chiêu nhắc tới một cái tên, đó là thành phố cảng gần cửa biển, cách thành phố Thương Đô khoảng hơn 1000 km, GDP hàng năm phải cao hơn Thương Đô cỡ 200 tỷ.
“Quê à?” Hình Ứng Chúc hỏi.
“Dạ…” Thịnh Chiêu nói: “Coi như là vậy đi.”
Hình Ứng Chúc không hỏi mấy câu ngu xuẩn như là sao không ở lại quê hương phồn hoa phát triển mà lại tới đây các thứ.
Hắn chỉ lười nhác đổi tư thế, hỏi tiếp, “Đi mấy ngày?”
Thịnh Chiêu giơ hai ngón tay ra, “Xin nghỉ hai ngày thôi ạ, vào cuối tuần, sáng hôm trước đi, tối hôm sau tôi sẽ về.”
Thời gian này vẫn có thể miễn cưỡng nằm trong phạm vi chấp nhận của Hình Ứng Chúc, thế hắn ừ một tiếng coi như đã đồng ý.
Thịnh Chiêu thầm thở phào, cười cười nói cảm ơn rồi đi vào bếp, vừa đi vừa nghiêm túc mở điện thoại ra tìm công thức trên mạng.
Cậu luôn là kiểu thích mềm không thích cứng.
Lúc Hình Ứng Chúc nói chuyện không khách khí, Thịnh Chiêu chẳng có tí ấn tượng tốt đẹp nào với hắn, nhưng chỉ cần Hình Ứng Chúc dễ nói chuyện một chút là mức độ thiện cảm của hắn trong lòng Thịnh Chiêu lại bắt đầu gia tăng ngay, cũng chẳng biết tại sao nữa.
—— đàn ông đúng là động vật thị giác! Thịnh Chiêu thầm tự phỉ nhổ mình.
Thịnh Chiêu vốn tưởng chuyện xin nghỉ cứ thế là xong, ai ngờ mười phút sau, Hình Ứng Chúc lại đột nhiên gọi cậu.
“Thịnh Chiêu.”
Thịnh Chiêu vẫn còn cầm con ếch trong tay, thò đầu ra khỏi bếp, nhìn Hình Ứng Chúc vẻ khó hiểu.
Trong tay Hình Ứng Chúc là điện thoại di động, hắn tiện tay vuốt vuốt mấy cái, sau đó quay ra hỏi, “Có phải Thân Thành là khu vực phát triển thứ cấp thuộc Trường Ninh không?”
“Đúng ạ.” Ngạc nhiên là Thịnh Chiêu hiểu khá rõ về khu Thân Thành.
“Chỗ đó năm ngoái mới bắt đầu tu sửa, giờ còn chưa xong nữa, là một khu đất hoang.
Sao thế?”
“Tránh xa chỗ đó chút.” Hình Ứng Chúc điềm tĩnh quẳng điện thoại trở lại mặt bàn trà, “Đi vòng qua khu đó đi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Cái gì vậy trời, Thịnh Chiêu nghĩ mà thấy kì quái, ông chủ thật sự coi cậu như trẻ vị thành niên dễ bị lừa bán đấy à?
“Sao thế?” Thịnh Chiêu nghi hoặc rướn cổ ra xem màn hình TV trước mặt Hình Ứng Chúc, thuận miệng hỏi: “Anh lại xem được tin tức gì về nam sinh viên đại học đi một mình đêm khuya ngang qua khu vực xây dựng thì bị bắt