Mưa ở thành phố Thương Đô rơi thêm một trận nữa mới chịu ngơi ngớt lại.
Các tin tức về tình hình mưa báo sấm chớp và các tai nạn sự cố liên quan trên TV báo đài cuối cùng cũng đi tới hồi kết.
Thịnh Chiêu đẩy mở cửa sổ ra hít thật sâu một hơi, có cảm giác nếu còn chưa thấy mặt trời nữa thì cả người mình sẽ mọc nấm luôn mất.
Cơn mưa lớn đã tạnh, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương mát mẻ sau mưa.
Thịnh Chiêu thích thú nằm lim dim bên cửa sổ một lát, theo bản năng lại thò đầu ra xem thử tầng trên.
Cửa sổ của nhà lầu bảy cũng mở một cánh.
Lá cây xanh mơn mởn rủ ra ngoài, thi thoảng còn nhỏ vài giọt nước trong veo.
Thịnh Chiêu ngắm nghía mặt dưới của phiến lá xanh kia một hồi, sau đó mới vươn vai rụt người về phòng mình, chỉ để lại cánh cửa mở cho gió lùa vào.
Hiện tại là mười giờ sáng, theo lý thuyết là giờ làm việc của Thịnh Chiêu.
Gọi là giờ làm việc ‘theo lý thuyết’ bởi vì thông thường, vào thời điểm này cả tòa nhà chẳng có ai cả —— Nhân viên công chức ở lầu ba thường ngày ra khỏi cửa lúc bảy giờ sáng, đến sáu giờ chiều mới quay lại.
Hồ Hoan ở lầu bốn thường sẽ livestream buổi tối tới hơn nửa đêm, nói chung buổi sáng cũng hiếm khi rời giường giờ này.
Buổi sáng Hình Ứng Chúc cũng thường rất yên tĩnh, chỉ khi nào qua buổi trưa mới bắt đầu thấy có động tĩnh, có cảm giác hắn đang tồn tại.
Thịnh Chiêu thong dong lướt mạng, xem hết nửa tập chương trình tạp kĩ, sau đó lại cầm chìa khóa đi lên kiểm tra các tầng một lượt, mỗi tầng đi quanh một vòng, kiểm tra hệ thống báo cháy thông gió cầu thang thoát hiểm vân vân và mây mây, thế là coi như hết việc buổi sáng.
Vừa qua 11 giờ, Hùng Hướng Tùng đã chạy về, trong tay là túi lớn túi nhỏ thức ăn, từ đồ nướng cơm chiên hải sản cái gì cũng có, chạy thẳng một mạch tới phòng làm việc lầu một.
Thịnh Chiêu đang đeo tai nghe xem thi đấu thể thao điện tử, bất ngờ bị vỗ một cái vào lưng làm cậu giật mình đến suýt thì quẳng luôn điện thoại đi.
Hùng Hướng Tùng nhanh tay lẹ mắt chụp được chiếc điện thoại, thuận tay đặt nó lên bàn làm việc bừa bộn của Thịnh Chiêu.
“Anh Hùng, thật sự không cần khách sao vậy đâu mà.” Thịnh Chiêu bỏ tai nghe xuống, bất đắc dĩ bảo.
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, anh không cần bận tâm đâu.”
“Ôi, cần chứ cần chứ.
Chú giúp anh một ân huệ lớn mà, sau này cứ coi như anh là anh ruột đi, có cần gì cứ nói, không cần khách khí ha.” Hùng Hướng Tùng đĩnh đạc xua tay chặn lời cậu, “Dù gì cũng là tiệm gia đình, chỉ là bát cơm đôi đũa thôi ấy mà.”
Thịnh Chiêu dở khóc dở cười.
Hùng Hướng Tùng là người thật thà tốt bụng, giọng mang khẩu âm Đông Bắc, khiến người nghe có cảm giác thân thiết đến lạ.
Lần nào cũng chưa tới hai câu là đã từ ‘anh và chú’ biến thành ‘anh em mình’.
Anh cũng chẳng đợi Thịnh Chiêu từ chối, phất tay áo một cái, bảo rằng trong quán còn có việc rồi lại vội vã đi mất, bỏ lại Thịnh Chiêu ở lại một bàn thức ăn trừng đôi mắt nhỏ.
Kể từ đêm mưa tuần trước sau khi giúp tìm lại ‘thú cưng’ của Điêu Lạc Ngữ, Thịnh Chiêu được đãi ngộ thăng bậc hẳn.
Chỉ trong hai ngày chuyện đó đã truyền khắp các lầu trên dưới, ngay cả Hồ Hoan nghe xong cũng le te chạy xuống một chuyến, len lén dúi cho Thịnh Chiêu một bọc khoai nướng, dùng ánh mắt kính nể kiểu “U là trời trên đời còn có người lương thiện đến vậy sao” để nhìn cậu mãi.
Thịnh Chiêu tự nhiên có cảm giác chuyện mình làm không phải chỉ là ‘nhặt thú cưng về’ mà giống như đại hiệp đi đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ được khen ngợi khắp nơi.
Chứ đừng nói tới Hùng Hướng Tùng, nhà ảnh mở quán nướng, chỉ thiếu điều muốn chăm lo đủ ba bữa cơm mỗi ngày cho Thịnh Chiêu.
Cũng không rõ tại sao nhưng Thịnh Chiêu vẫn chưa gặp Điêu Lạc Ngữ.
Thói quen trả thẻ trước khi đi làm và sau khi trở về của cô hình như cũng bỏ luôn, giống như đã lâu rồi cô chưa ra khỏi nhà vậy.
Thịnh Chiêu cũng có hỏi Hùng Hướng Tùng, nhưng anh chỉ bảo rằng Điêu Lạc Ngữ và con chồn nhỏ của cô tình cảm rất khăng khít, mấy ngày qua đều ở nhà chăm sóc nó, trước khi nó khỏi hẳn thì sẽ không ra khỏi nhà.
Chuyện cũng chẳng lạ.
Người quan tâm thú cưng hơn cả công việc của mình cũng không hiếm gặp, Thịnh Chiêu cũng có thể hiểu được.
Thịnh Chiêu ngước lên nhìn đồng hồ, sau đó cất những thứ lặt vặt trên bàn vào ngăn kéo, khóa cửa phòng 101 kế bên thật cẩn thận rồi xách mấy túi thức ăn kia lên lầu.
Chuyện đêm hôm đó Hình Ứng Chúc cũng tới giúp một tay, bởi thế nên mỗi khi Hùng Hướng Tùng mang quà tới ‘bày tỏ’, Thịnh Chiêu cũng đều sẽ mang một phần cho Hình Ứng Chúc.
Sau hôm đó, kì lạ là thái độ của Hình Ứng Chúc với cậu cũng ôn hòa hơn nhiều.
Không những không từ chối mấy món ăn cậu mang tới mà còn rủ cậu ngồi lại cùng ăn cơm.
Thậm chí là càng về sau, có đôi lúc mang tới món mà Hình Ứng Chúc không thích ăn, Thịnh Chiêu còn “bị ép” xuống bếp làm cho hắn món khác.
Cánh cửa phòng 701 đang đóng.
Thịnh Chiêu lịch sự gõ hai tiếng, nghe thấy trong phòng có tiếng đáp lại mới chủ động đẩy cửa đi vào nhà một cách quen thuộc.
“Hôm nay anh Hùng mang tới quá trời đồ ăn.” Thịnh Chiêu đặt máy túi thức ăn trên bàn trà.
“Tôi vừa mới xem, có cả một ít hàu nướng đấy.”
Hình Ứng Chúc ngồi dậy từ trên ghế sofa, thong thả mở hé mấy cái túi, quét mắt một lượt để xem rồi có vẻ như không tìm được món nào hợp ý nên lại uể oải dựa lưng vào ghế sofa.
“Không có gì muốn ăn.” Hình Ứng Chúc bảo.
“Trong tủ lạnh có mấy con ếch mới đưa tới, làm một nồi hủ tiếu khô là được rồi.”
Hình Ứng Chúc nói như một chuyện hết sức hợp tình hợp lý, hiển nhiên là đã quen thói chỉ đạo người khác nên chẳng thấy giọng điệu này có gì sai.
“Tôi không biết làm hủ tiếu khô.” Thịnh Chiêu kì kèo với hắn.
“Hay là bẻ nửa cục nước lẩu để nấu nhé?”
“Được.” Hình Ứng Chúc tỏ vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nói đến lại thấy buồn cười, chuyện này mà cũng có thể ‘trước lạ sau quen’ cho được.
Ban đầu Thịnh Chiêu bị Hình Ứng Chúc sai bảo tới lui như thế cảm thấy hết sức mất tự nhiên, thế nhưng làm hai ba lần là quen.
Được cái Hình Ứng Chúc không phải kiểu chỉ sai bảo không, mà mỗi lần đều mời cậu ở