Xe của Thịnh Chiêu đi vòng một đường xa, tới khách sạn muộn hơn 20 phút so với dự tính ban đầu.
Lúc xuống xe, cậu vẫn còn băn khoăn về câu chuyện truyền tai kì lạ ở khu Trường Ninh, nhưng vì trời còn chưa sáng nên không tiện tìm Hình Ứng Chúc để hỏi cho rõ ràng.
Cậu cũng chỉ đành đứng dưới ngọn đèn đường ngay bên cạnh cửa vào khách sạn, chụp một tấm hình gửi cho Hình Ứng Chúc.
“Tôi tới rồi.”
Nghĩ thêm một lát, lại nhắn thêm một câu, “Đi tránh khu Trường Ninh rồi.”
Gửi xong hai tin nhắn, cảm thấy mình đã ‘bày binh bố trận’ xong xuôi rồi, sau có thể thoải mái quay lại hỏi chuyện buôn dưa không vấn đề gì, thế là cậu tự hào cất điện thoại vào túi, đi vào trong tới bàn tiếp tân để nhận phòng.
Điện thoại của Hình Ứng Chúc đặt trên khay trà sáng màn hình, phát ra hai tiếng thông báo có tin nhắn đến.
Hình Ứng Chúc liếc mắt nhìn về phía đó một cái, vươn tay lấy điện thoại, xoay nó trong tay dễ dàng như xoay một hạt hồ đào.
“Nói tiếp đi.” Hình Ứng Chúc nói.
Hùng Hướng Tùng run lên, bả vai rộng rũ còng xuống, ngần ngừ một lát mới nói tiếp, “Mấy ngày qua, tuy Nhạc Ngữ có tỉnh lại mấy lần nhưng vẫn không thấy khá hơn.
Cũng không biến trở về hình người được.
Tôi và Lục Hành đã đổi mấy cách ‘cung dưỡng’ khác nhau nhưng không ăn thua.
Nên là… Nên là muốn xin hỏi ngài, có biện pháp gì không ạ.”
Hùng Hướng Tùng trúc trắc nói cho hết câu xong, tuy rằng biết đến quá nửa là Hình Ứng Chúc sẽ không từ chối nhưng cả người vẫn căng thẳng đến cứng đờ.
Thật ra thì Hình Ứng Chúc là một người rất lười biếng.
Tuy rằng hắn cũng quy củ, tay cũng nhúng chàm, nhưng nếu làm việc quy củ đàng hoàng chút, không quá lậm vào quy tắc của hắn, hắn cũng chẳng rảnh kiếm người tra hỏi bao giờ.
Nhưng bất kể là tuổi tác ra sao, thuộc chủng tộc nào, ngay cả khi Hình Ứng Chúc chẳng nói nửa câu, từ sáng đến tối chỉ làm con mèo ru rú trong phòng, bọn họ cứ thấy hắn là sợ muốn chết, chẳng dám hé răng.
Hùng Hướng Tùng là người đầu tiên đến sống ở tòa nhà này, ngón tay bị gãy, cũng coi như là đã sống chung thân thiết cùng Hình Ứng Chúc mấy trăm năm nay, cho nên mới có thể miễn cưỡng lôi ra được chút can đảm để nói với hắn mấy câu.
May thay, mặc dù Hình Ứng Chúc đã đưa ra khá nhiều quy tắc kì quặc để trói buộc bọn họ nhưng chỉ cần họ sẵn sàng tuân thủ quy tắc, dù có chuyện gì xảy ra, họ đều có thể tới xin nhờ Hình Ứng Chúc cứu giúp.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hình Ứng Chúc trầm tư một lát, không nói gì mà đứng lên đi vào bếp.
Hùng Hướng Tùng ngờ vực dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn, nhưng cũng không dám nhìn lâu, chỉ liếc vội một cái rồi thu lại ngay.
Một lát sau, Hình Ứng Chúc đi ra từ phòng bếp, ném thứ gì đó trong tay cho Hùng Hướng Tùng.
Mắt của Hình Ứng Chúc có thể nhìn được trong bóng tối, phần lớn thời gian trong nhà đều không bật đèn vào buổi tối.
Trái lại, mắt của Hùng Hướng Tùng vào ban đêm lại cực kì tệ hại, chỉ thấy được một cục gì đó đen thùi lùi bay vèo về phía mình, vô thức giơ tay đón lấy, cầm trong tay mới biết là một cái bình màu xám tro.
Hùng Hướng Tùng nheo mắt cố gắng nhìn kĩ cho rõ, nhưng chỉ có thể lờ mờ thấy có thứ gì đó bên trong, cứ dập dềnh dập dềnh.
Hình Ứng Chúc đã ngồi lại chỗ ban đầu.
Hắn cũng biết Hùng Hướng Tùng quáng gà không nhìn được ra ngô ra khoai gì nên mới rộng lòng từ bi búng tay một cái, bật đèn phòng khách lên.
Đèn trần công suất cao lập tức chiếu phòng khách sáng trưng như ban ngày.
Hình Ứng Chúc không quen mắt, nheo lại, chậc lưỡi một cái.
Hiển nhiên là Hùng Hướng Tùng cũng bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt.
Trong lòng thì muốn điên cuồng chửi cho Hình Ứng Chúc một trận nhưng lại e ngại uy thế của hắn nên chẳng dám hé răng tiếng nào.
Anh trợn hai con mắt đáng thương lên, quệt nước mắt giàn giụa rồi nhìn lại thứ trong tay mình.
Khuôn mặt người kì dị trong bình đã tách khỏi lớp da sâu ban đầu, thò ra khỏi thân sâu, hiện giờ đang dán sát lên thành bình, nhìn chằm chằm ra ngoài vẻ u ám và phẫn uất.
Đó là khuôn mặt của một cô gái.
Dựa vào tướng mạo, có vẻ là cô gái còn rất trẻ, gò má hơi hóp lại, cằm nhọn, nơi hốc mắt đáng ra phải có con ngươi lại trống rỗng, chất nhầy màu đèn ứa ra từ hai cái lỗ hốc mắt, trông vừa tăm tối vừa khiếp đảm.
Hai nửa thân sâu vốn đã tách rời, sau khi mặt người hình thành mới lại ‘tan’ vào nhau, cuộn thành dòng vặn vẹo, nổi lềnh phềnh một cách vô hồn trên mặt nước, tựa như một lớp dầu lan lênh láng.
Hùng Hướng Tùng nhìn thấy thứ đó, có cảm giác như một con sâu đang thay da vậy.
Anh ta sợ hết hồn, theo bản năng muốn quăng thứ đó đi.
“Đây là ——” Sắc mặt Hùng Hướng Tùng tái mét cả đi, vội nói, “Lão đại, tôi có thể khẳng định thứ bẩn thỉu này tuyệt đối không phải do bọn tôi làm ra… Cho dù ngài có cho thêm lá gan nữa bọn tôi cũng không dám làm thứ này dưới mí mắt ngài mà!”
Nếu như nói việc ‘tới xin nhờ Hình Ứng Chúc cứu giúp’ là chuyện có thể khiến Hùng Hướng Tùng hoảng hốt, thì việc xảy ra lúc này thật sự có thể khiến anh ta ‘sợ chết khiếp’.
Hùng Hướng Tùng biết thứ này —— khi đó anh ta vẫn còn là một con gấu nhỏ ngu ngốc đầu óc còn ngu muội, chỉ mới vừa có linh trí, đừng nói là biến hình, đến cả việc tu luyện cũng vẫn còn khó khăn trắc trở.
Phần lớn thời gian cũng chỉ biết bám theo đuôi các trưởng bối trong tộc một cách ngờ nghệch.
Khi đó anh cũng đã được nghe các trưởng bối có kiến thức rộng rãi trong tộc kể qua về một đường tắt tà đạo.
Yêu quái tu luyện thành người vốn đã không dễ dàng.
Chẳng những cần thiên thời địa lợi nhân hoà mà còn phải có cả khả năng trời ban mới được.
Để biến từ thú thành người phải lột được lớp da trên người, rũ bỏ lớp xương thú mới có thể đứng lên.
Đây vốn đã là chuyện trái ý trời, để làm được không biết phải trải qua biết bao nhiêu đau khổ.
Hơn nữa, nếu không may mắn thì chuyện tu luyện khổ cực bao lâu đến lúc sắp thành lại thất bại trong gang tấc cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Dưới nhiều cửa ải khó khăn nặng nề như vậy, sinh ra lắm yêu quái không muốn phải trải qua tu luyện khổ cực, cũng không muốn xin chút linh khí mỏng manh sinh ra từ trời đất, mà chọn đi một con đường sai lầm.
Kẻ nào gan nhỏ sẽ ỷ vào việc dùng sắc đẹp và ảo ảnh để cướp năng lượng từ hồn phách người qua đường, dùng linh khí của họ để đắp vào tu vi của mình.
Nhưng kẻ nào gan hơn sẽ nhúng tay vào mệnh cách của người phàm, đổi vận để cướp lấy may mắn của họ, dùng nó để bổ khuyết vận may thiếu sót của bản thân.
Nhưng cả đời người cùng lắm cũng chỉ có trăm năm.
Vận khí và linh khí có thể rút đi cũng chỉ có giới hạn.
Đối với yêu quái tu luyện ngàn năm thì chừng đó lại chẳng khác nào muối bỏ biển.
Với lại yêu quái không thể liên tục tấn công người phàm nhiều năm được, bằng không thì