Thịnh Chiêu nổi da gà toàn thân.
Cậu chà chà cánh tay, vẫn cứ thấy có gì đó lành lạnh sượt qua phía sau gáy.
Cậu rùng mình một cái, theo bản năng sờ tay lên, phát hiện ra đó chỉ là giọt nước nhỏ xuống thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Chiêu lại lướt tới phần đầu bản tin, bấm vào trang chủ của kênh tin này, định là tìm xem có cập nhật tiếp theo không.
Sau đó thì thấy có một tin mới được gửi tới cách đây mười lăm phút, là một bài đăng gốc, có ảnh chụp hiện trường.
Trong đó, thông báo rằng gia đình Trương Khai Thắng đã tìm được công trường và điện thoại của anh ta cũng được tìm thấy ở gần đó.
Kể từ sau khi tạm ngưng hoạt động, hầu hết các thiết bị trên công trường đều đã được đem đi, cũng không có ai giám sát.
Các công nhân trực ca đêm hôm đó đã về nghỉ từ lúc hai giờ sáng, cũng chẳng ai nhìn thấy Khai Thắng đi vào khu công trường như thế nào trong đêm tối mù không đèn đóm gì, rồi lại thế nào mà biến mất không tung tích.
Người phụ nữ trong hình trông rất trẻ, dáng người nhỏ nhắn, không khó để nhìn ra được đó là một người phụ nữ hiền lành dịu dàng.
Trong lòng cô còn ôm một cô bé, đứng ở gần lối vào công trình lo lắng nhìn vào phía trong.
Cô bé trong lòng quàng tay ôm cổ người phụ nữ, đôi mắt hồng hồng, trông như con thỏ nhỏ.
Thấy thế, lòng Thịnh Chiêu lại thấy hơi thương thương, chuyện như thế này xảy ra với ai thì cũng đều khó mà chịu đựng nổi.
Cậu nghĩ ngợi một lúc, mở khung trò chuyện gửi tin nhắn riêng cho kênh tin tức, kể lại chuyện mình gặp người đàn ông kia trên chuyến bay, sau đó cung cấp thêm thông tin về trang phục mà anh ta mặc kèm trạng thái tinh thần thời điểm đó.
Tuy rằng không biết có ai đọc được tin nhắn này không nhưng đây đã là điều Thịnh Chiêu có thể làm hết sức mình rồi.
Gửi tin nhắn xong, cậu lại giống như bao người đọc khác, thở dài thương tiếc thay cho người đàn ông nọ, cảm thấy chuyện này đúng là lành ít dữ nhiều.
Bởi chuyện đó mà bị làm cho chậm trễ, lúc ra khỏi cửa Thịnh Chiêu gấp gáp hơn hẳn.
Quần áo còn chưa thay xong thì chuông điện thoại đã reo lên ầm ĩ như muốn đòi mạng người ta.
Thịnh Chiêu đang mặc vội cái áo vest lên người, bộ đồ mới mặc được một nửa, chỉ đành chật vật ngoẹo đầu kẹp điện thoại trên vai rồi đi tới bên cái ghế lấy cái quần âu.
“Dậy chưa?” Đầu dây bên kia, một giọng phụ nữ hỏi.
“Dậy rồi, rồi ạ.” Thịnh Chiêu vội li3m môi.
“Đây, con qua đó bây giờ đây.”
Đầu dây bên kia đáp lại bằng tiếng ‘ừm’, sau đó lại nói, “Không cần tự đi đâu, để mẹ bảo Lý Vũ đi đón.
Số điện thoại gửi tới máy con rồi đấy.”
“Dạ?” Thịnh Chiêu ngẩn người, vội vàng nói: “Không cần đâu, không cần đón, con tự bắt xe là được.”
“Phải đón.” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói.
“Chú con cũng nói rồi, con đi tới đây đã vất vả, để con tự đi thì không hay cho lắm.”
Thịnh Chiêu do dự một hồi, tính nói lời từ chối thì đầu dây bên kia vang lên tiếng gì đó ồn ào.
Người phụ nữ che ống nghe lại nhắn nhanh mấy câu ý là có việc bận rồi, sau đó cúp máy.
Điện thoại chỉ còn lại tiếng tút nhanh.
Thịnh Chiêu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, phiền não vò tóc.
Cậu và bà Triệu Đồng xưa nay vẫn thế, rõ ràng là mẹ con ruột nhưng lại thân thiết với nhau y như hai người hàng xóm tốt bụng, mỗi lần nói chuyện đều khách sáo, cứ như thể chỉ cần một trong hai người tỏ ra thân thiết hơn bình thường một chút là người còn lại sẽ ngại ngùng mất tự nhiên ngay.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Triệu Đồng được.
Thịnh Chiêu năm nay đã hai mươi mấy tuổi đầu nhưng thời gian ở cùng bà còn chưa tới sáu, bảy năm.
Thân thiết với nhau mới là chuyện lạ.
Lý Vũ là con trai của cha kế của Thịnh Chiêu, nhỏ hơn cậu bảy, tám tuổi gì đó.
Số lần cậu gặp người đó cũng đếm được trên đầu ngón tay, gặp mặt cũng chẳng biết nói gì.
Cuộc đời của bà Triệu Đồng có vẻ là bị sao Hồng Loan* đuổi dí, đường tình duyên chẳng suôn sẻ chút nào.
Lần đầu kết hôn thì lấy phải một tên khốn nạn, khó khăn lắm mới thoát xác đổi đời thì lại lên phải thuyền trộm cướp.
(*Người ta nói nữ mệnh có sao Hồng Loan chiếu thì nhiều đời chồng)
Cha ruột của Lý Vũ là Lý Lương Phú, vợ cả mất sớm, không để lại con cái gì nhưng lại có rất nhiều tài sản.
Lý Lương Phú dùng số tiền đó để làm ăn buôn bán, cũng coi như là gặp thời nên rất phát đạt sung túc.
Ban đầu Triệu Đồng tưởng rằng đi cùng ông ta thì có thể có một cuộc sống tốt đẹp, thế nhưng Lý Lương Phú lại là một con cáo già, sợ Triệu Đồng đòi chia chác tài sản của ông ta nên hẹn hò với bà nhiều năm, con trai cũng đã mười sáu mười bảy nhưng không hề mở lời bày tỏ gì.
Được cái Lý Lương Phú vung tay khá hào phóng, đối xử với Triệu Đồng không tệ, cũng có điều chăm lo cho Thịnh Chiêu nên Triệu Đồng vẫn cứ sống cùng ông ta.
Hiện giờ cũng đã có tuổi rồi, dự tính trong lòng như bóng cây đã ngả về một hướng khác, muốn quyết định kết hôn.
Thịnh Chiêu không có ý định xen vào chuyện tình cảm của mẹ mình.
Dù sao thì bình thường họ cũng ít liên lạc, với lại sau này cũng chẳng sống chung, gặp nhau thì khách sáo lịch sự chút là được.
Cậu bỏ điện thoại xuống, mặc cho xong bộ đồ rồi thu dọn đồ đạc trong phòng, xếp gọn lại vào rương hành lý, cuối cùng nhìn quanh một lượt rồi mới rút thẻ phòng, rời đi.
Điều kiện của Lý Lương Phú không tồi, cột mốc lớn như chuyện kết hôn lại càng náo nhiệt hơn.
Ông ta chọn một khách sạn bốn sao, đặt hơn ba mươi bàn, người thân và bạn bè đứng kín phòng.
Ngoài mấy người họ hàng bên nhà Triệu Đồng thì Thịnh Chiêu chẳng quen biết ai.
Trừ những lúc phải tháp tùng Triệu Đồng đi chào hỏi mấy người ‘thân thích’ bên nhà Lý Lương Phú, nhận mấy câu lấy lệ như ‘Ôi chao lớn quá rồi này’, ‘Sinh viên đại học đây hả, có tiền đồ nha’ và ‘Thằng nhóc này lễ phép thật đấy’ vân vân và mây mây, đại đa số thời gian còn lại Thịnh Chiêu đều tìm một chốn vắng người ngồi xuống, cầm điện thoại bấm bấm lướt lướt.
Hôm nay Triệu Đồng là nhân vật chính, bận đến mức chân chẳng kịp chạm đất, cũng chẳng hơi đâu mà chăm lo cho Thịnh Chiêu.
Lý Vũ và Thịnh Chiêu tuy là anh em trên danh nghĩa nhưng đều không quen thân gì với nhau, ngồi cùng một chỗ cũng chẳng sao, cứ mỗi người một góc ghế, ôm điện thoại lướt tới lướt lui.
Trong khi chờ buổi lễ bắt đầu, Thịnh Chiêu đã chán đến mức gặm hết nửa đĩa hạt các loại, thầm nghĩ trong lòng là bây giờ thà ở nhà