Sắc mặt Tam hoàng tử lạnh như tro tàn, ngay cả ngụy biện cũng không biết nên ngụy biện như thế nào.
Thấy bộ dạng này của gã Hoàng đế cũng lười hỏi lại: "Đồ khốn kiếp! Mồm miệng toàn là dối trá, sao có thể ra dáng hoàng tử được?"
"Cả ngày chỉ biết lăn lộn với cái đám công tử ăn chơi trác táng ở hoàng thành, chẳng học được điều gì hay ho--"
Lão bỗng nhiên đứng dậy,chỉ vào mũi Uyển Chiêu Nghi nói: " Không biết dạy con!!"
Uyển Chiêu Nghi không quyền không thế, cẩn thận đến mức hèn nhát, luôn luôn không được Hoàng đế yêu thích.
Lúc này bị chỉ vào mũi mắng, cả người nàng xụi lơ, run rẩy nói không nên lời.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mất mật vong hồn bay đi xa này của Tam hoàng tử, nàng vẫn liều lĩnh cắn răng dập đầu, chưa tới vài cái trên trán đã chảy ra máu tươi.
"Mong bệ hạ thứ tội, đều, đều trách thần thiếp ngày thường sơ sẩy..."
Hoàng đế vẫn tức giận như trước, lão cười lạnh một tiếng ném chén trà trong tay về phía Tam hoàng tử.
Chén sứ xanh vỡ nát, trà nóng văng lên người Tam hoàng tử.
Thiếu niên chưa bao giờ thấy phụ hoàng tức giận như vậy, gã run như cầy sấy.
"Ở dưới mí mắt trẫm mà cũng dám giở trò hay sao? Việc này do Lan phi điều tra kỹ lưỡng, trẫm muốn nhìn xem, đến tột cùng là ai đưa cái bẫy kẹp thú đó vào hoàng cung! "
"Trước về cung cấm túc, đợi điều tra rõ ràng sau đó xử lý nghiêm khắc --"
Tam hoàng tử lập tức ngồi bệt xuống đất, hoàng đế làm như vậy không phải là vì ra mặt cho Tạ Bất Phùng.
Chuyện lễ xã nhật không thể nghi ngờ làm tổn thương thể diện hoàng gia.
Quan trọng nhất là, hôm nay có người có thể mang bẫy bắt thú vào hoàng cung, biết đâu ngày mai sẽ có người mang thứ khác đến ám sát lão?
"Vâng, bệ hạ." Lan phi vội vàng hành lễ.
Tiếp theo, Hoàng đế còn chưa nguôi giận chuyển ánh mắt về phía nhị hoàng tử vẫn luôn được mình yêu thương: " Con cũng vậy, còn tham gia làm loạn với bọn họ, Hôm nay trở về tự kiểm điểm lại cùng nhau đi."
Không giống Tạ Bất Phùng, nhị hoàng tử sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, lớn lên trong sự kỳ vọng của Tuệ phi cùng Hoàng đế.
Hắn đương nhiên cảm thấy mình là kẻ vô tội bị người khác liên lụy "Ồ.
"Một tiếng, lúc xoay người rời đi, còn không quên đá chén trà vỡ dưới mặt đất.
Tính tình này, quả nhiên giống y như Tuệ phi.
Nhưng sau khi xoay người, Văn Thanh Từ lại nhìn thấy, hốc mắt nhị hoàng tử không biết đã đỏ lên từ lúc nào.
Từ trước đến nay nhị hoàng tử luôn được phụ hoàng thiên vị, hôm nay là lần đầu tiên hắn bị mắng mỏ.
Bản tính của hắn không xấu, chỉ là quen với việc được yêu thương, được mọi người vây quanh lấy lòng, hơn nữa chỉ là đang ở cái tuổi ấu trĩ mà thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Văn Thanh Từ bỗng nhiên hơi phức tạp.
Trong "Phù Minh Đường", hắn không sống đến cuối.
Chẳng bao lâu nữa Nhị hoàng tử sẽ tự sát vì những cuộc tranh đấu trong cung.
Lúc đi ngang qua Nhị hoàng tử lạnh lùng liếc Văn Thanh Từ một cái.
Nhưng Văn Thanh Từ chỉ mỉm cười gật đầu với hắn, thậm chí trong ánh mắt dịu dàng còn mang theo một chút bi thương.
Trong phút chốc, nhị hoàng tử có ảo giác bị nhìn thấu.
Hắn khựng lại rồi bước nhanh rời khỏi điện Ninh Hòa.
"Đi điều tra, thái y kia có lai lịch gì." Nhị hoàng tử hạ thấp giọng nói với tiểu thái giám đang chờ ở ngoài điện.
"Vâng, điện hạ." Tiểu thái giám vừa đồng ý, vừa liếc trộm hắn một cái.
Vị điện hạ này, bình thường nói là "coi trời bằng vung" cũng không ngoa.
Thời gian trước chuyện Văn Thanh Từ truyền khắp cung Thái Thù, hắn cũng không thèm nghe, sao bây giờ đột nhiên lại có hứng thú với vị thái y này chứ?
Trong điện, Hoàng đế nặng nề xoa xoa trán, mặt mũi tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn xua tay với Uyển Chiêu Nghi: "Lui ra đi, mấy ngày nay đừng để trẫm nhìn thấy ngươi nữa -- trước hồi cung đóng chặt cửa kiểm điểm, điều tra rõ ràng rồi nói sau!"
"Vâng.
Vâng, thưa bệ hạ.
" Cả người Uyển Chiêu Nghi đầy máu đứng dậy, thị nữ ở bên cạnh cuống quít đứng dậy, đỡ nàng rời khỏi điện.
Mà hai chân Tam hoàng tử đã run run từ lâu, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
Cuối cùng được hai thái giám hợp lực đỡ ra ngoài.
Điện Ninh Hòa lại yên tĩnh lại.
Văn Thanh Từ lấy an thần hương ra đốt trong lò Bác Sơn.
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm dường như đã quên Lan phi và Tạ Bất Phùng vẫn ở trong điện, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trước kia lão là một người không bao giờ hiện ra vẻ vui buồn, hiện tại lại càng thêm nôn nóng dễ cáu kỉnh, thậm chí thần kinh suy nhược, mất ngủ...!Đây là những triệu chứng ngộ độc kim loại nặng kinh điển.
Trong thời đại này, hầu như không có cách chữa ngộ độc kim loại nặng.
Văn Thanh Từ biết rõ, nếu không tìm được căn nguyên, y chỉ có thể giảm bớt triệu chứng cho hoàng đế, chứ không thể chữa khỏi bệnh.
Trong lúc khói xanh lượn lờ, Hoàng đế chậm rãi mở miệng: "...!Thuốc mà Văn thái y lần trước đề cập tới có thể vì chuyện này mà trì hoàn sao?"
Bàn tay đang thắp hương của Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng lại...Hoàng đế chưa bao giờ thúc giục tiến độ chế thuốc.
Hôm nay lão cố tình nói điều này trước mặt mình và Tạ Bất Phùng.
Thân là thái y, Văn Thanh Từ phải duy trì việc trung lập tuyệt đối.
Y không cần phải lấy lòng Tạ Bất Phùng, thậm chí hành vi vừa rồi của y vẫn phù hợp với ấn tượng của mọi người đối với nguyên chủ tới nay.
Nhưng chuyện vừa xảy ra vẫn khiến vị hoàng đế đa nghi này có chút bất an.
Tâm tình Văn Thanh Từ lập tức căng thẳng.
Hoàng đế hỏi như vậy, vừa là vì ly gián mình và Tạ Bất Phùng, cũng là vì thăm dò...
"Hồi bẩm bệ hạ" Văn Thanh Từ áp chế căng thẳng trong lòng, đóng nắp lò, nhẹ giọng đáp: "Nhiều nhất năm ngày là có thể làm xong."
Giọng điệu của y nhẹ nhàng, trong từng dòng chữ làm cho người ta khó có thể phân biệt được đến tột cùng là lý trí hay là máu lạnh: "Thần đã xem qua, vết thương trên vai đại điện hạ cũng không có gì đáng ngại.
Điều duy nhất cần lưu ý là điện hạ sau khi bị thương còn kèm theo triệu chứng sốt.
Cũng may hiện tại đã hạ sốt, qua hai ba ngày nữa, sau khi bắt mạch xác định không có gì đáng ngại thì có thể tiếp tục thử thuốc.
"
Trong lời nói của Văn Thanh Từ hoàn toàn không có