Cùng ngày, hoàng đế phái người đến thái y thự lấy bẫy bắt thú đi.
Trong điện Ninh Hòa có hơn hai mươi thái giám cung nữ đang làm nhiệm vụ, chuyện xảy ra trên điện cùng với chuyện của Văn Thanh Từ chẳng bao lâu đã truyền ra ngoài.
Trong cung tạm thời còn không có động tĩnh gì, hết thảy đều lâm vào yên tĩnh trước bão táp.
Khí trời đầy tuyết nới lỏng eo ngọc gầy.
Binh giáp va chạm phát ra tiếng động nhẹ, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi chiều.
Văn Thanh Từ đang chuẩn bị cho thỏ ăn, ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy, thị vệ canh giữ bên ngoài thái y thự bị mấy gương mặt xa lạ thay thế.
Y đang nghi hoặc thì thái y lệnh Vũ Quan Lâm liền cầm chén trà đi ra từ điện trước.
Cũng nhìn ra ngoài theo ánh mắt của Văn Thanh Từ.
“......! Bất luận là ai mang cái bẫy thú này vào cung, chuyện này đều không thoát khỏi liên quan đến thủ vệ." Lão thái y cười tủm tỉm vuốt râu, thuận miệng nói, "Mấy ngày gần đây thủ vệ khắp nơi ở cung Thái Thù đều thay máu hết.
Nghe nói ngay cả thái giám và cung nữ cũng phải điều tra kỹ lưỡng.
”
Nói xong, Vũ Quan Lâm hướng con ngươi màu nâu sẫm đục lên, chậm rãi nhìn về phía Văn Thanh Từ.
Lão đang quan sát mình…
Trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên rối rắm.
Không chỉ hoàng đế muốn lợi dụng chuyện này, hiển nhiên Lan phi cũng muốn nhân cơ hội này khống chế trật tự cung Thái Thù vào trong tay mình.
"Ừm, " Văn Thanh Từ cười cúi người, nhẹ nhàng sờ sờ thỏ trắng trong lồ ng, "Thì ra là như thế.
”
Dường như y không quan tâm đ ến chuyện này.
Lão thái y đã qua tuổi thất tuần không vuốt râu nữa, "Già rồi.
Ngồi trước đống hồ sơ một canh giờ là đau nhức.
Xem ra qua hai năm nữa thì xin hài cốt về quê thôi..."
Lão nhấp một ngụm trà vừa đi vào trong điện, vừa cười nói, "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, tương lai có Văn thái y ở đây, ta cũng yên tâm.
”
"Ngài có kinh nghiệm phong phú, y thuật tỉ mỉ, nói gì..." Văn Thanh Từ tổ chức ngôn ngữ tính toán lấy lòng đối phương, lời còn chưa dứt, Vũ Quan Lâm đột nhiên dừng tại chỗ, xoay người nhìn y.
Lão thái y nheo mắt lại, khẽ lắc đầu nói: "Làm người kiêng kị nhất chính là một chữ tham, mà chữ đáng trọng nhất chính là bổn phận.
Cả đời này ta làm thái y cũng bạc cả đầu rồi, đối với những chuyện khác...!Không có hứng thú gì, cũng không nên hứng thú.
”
Cuối cùng, lão cảm khái lần nữa, " Suốt mấy chục năm qua có khối người trong Thái Y thự có y thuật cao minh hơn ta.
Nhưng ta có thể đi tới hôm nay, trở thành viện lệnh đều là dựa vào những thứ vừa mới nói."
Những lời này của lão nghe giống như là bác sĩ sắp về hưu, cảm khái với vãn bối những sóng gió mình trải qua gần đây.
Nhưng bàn tay đang vuốt v e con thỏ của Văn Thanh Từ không khỏi khựng lại.
......! Vũ Quan Lâm tham tài, còn có chút xu hướng nịnh nọt, điều này chẳng phải là bí mật gì trong cung.
Những gì lão vừa nói về "tham lam" và "bổn phận" không phải là tiền bạc, mà là...!Chuyện triều đình.
Vũ Quan Lâm đang nhắc nhở bản thân y nên tránh xa chính trị.
Cái tên "Văn Thanh Từ" này, từ lúc y vào cung đã truyền khắp Ung Đô.
Chuyện "vớt xác" cách đây không lâu càng làm cho thanh danh của y vang vọng.
Thân là một thái y, cảm giác tồn tại của Văn Thanh Từ thật sự là quá mạnh.
Sau trận tuyết thời tiết còn chưa kịp ấm lên, gió lạnh như đao theo đường hô hấp cắt về phía ngực phổi Văn Thanh Từ, trong miệng y cũng nổi lên một mùi vị tanh ngọt.
Sức khoẻ nguyên chủ vốn không tốt, cũng không biết có phải bởi vì mấy ngày trước đứng trong tuyết bị cảm lạnh hay không, mấy ngày gần đây trạng thái Văn Thanh Từ từ càng lúc càng kém.
Y cố nén khó chịu, nhướng mắt cười, vẻ mặt thản nhiên nói: "Ta chỉ có hứng thú với hành y, những chuyện khác thuận theo tự nhiên là được rồi."
Phản ứng của Văn Thanh từ quá mức bình tĩnh, thế nhưng lại cho Vũ Quan Lâm một loại ảo giác người trước mắt đã sớm chuẩn bị tốt việc nghênh đón kết cục tồi tệ nhất.
"Ngươi..."Vũ Quan Lâm không khỏi nhíu mày.
"May rủi là do số mệnh." Vẻ mặt Văn Thanh Từ lạnh nhạt, y nhìn vào mắt Vũ Quan Lâm cười nói, "Cứ tùy duyên thôi."
Lông mi đổ bóng che phủ con ngươi của y, Vũ Quan Lâm không thể phân biệt rõ ràng, đến tột cùng là Văn Thanh Từ lấy tâm tình gì nói ra những lời này.
Lão thái y bỗng nhiên trầm mặc.
Văn Thanh Từ đoán, nhất định là Vũ Quan Lâm đang chửi bới trong lòng khó có thể khuyên cái thằng quỷ chết tiệt này.
Nhưng ai bảo mình không còn lựa chọn khác.
Chẳng làm gì mặc cho cốt truyện phát triển, chỉ có một con đường chết...
Thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng cố gắng giãy dụa.
Rõ ràng nhỏ hơn mình hơn năm mươi tuổi, Vũ Quan Lâm lại đọc ra loại cảm giác cao thâm khó lường từ trên người người thanh niên trước mắt này.
Đúng lúc này, tiền điện bỗng nhiên rộn ràng hẳn lên, có phi tần sai cung nữ tới tìm Vũ Quan Lâm khám bệnh.
Lão thái y đè cảm giác cổ quái trong lòng xuống, hàn huyên với Văn Thanh Từ vài câu rồi rời khỏi tiểu viện.
Đảo mắt, tiểu viện chỉ còn lại một mình Văn Thanh Từ.
Cho thỏ ăn xong, Văn Thanh từ trở về trắc điện.
Bình thường nơi này chỉ có y nhưng mấy ngày gần đây, lại có thêm một bóng hình.
Thiếu niên mặc đồ đen đang ngồi ở trước bàn đọc y thư.
Văn Thanh Từ vốn để hắn ở lại tiểu viện đọc sách, nhưng không biết tại sao Tạ Bất Phùng nhất định phải đi theo mình đến nơi này.
"Điện hạ có cái gì không hiểu không?" Văn Thanh Từ chậm rãi đi đến bên cạnh Tạ Bất Phùng, nhìn thấy tên sách bèn nhẹ giọng nhắc nhở, "Trong quyển sách này có hai chương "Kim Nhận Thương" và "Đứt gân thương", ngài tốt nhất nên đọc kỹ rồi ghi chép lại."
Nói xong, lại nhẹ giọng ho khan.
Thân là một thần y chuyên trị bệnh nan y, y không có khả năng ngày nào cũng có thể thay thuốc cho Tạ Bất Phùng.
Văn Thanh Từ suy nghĩ rồi dứt khoát giao nhiệm vụ này cho Tạ Bất Phùng.
Trên bàn chất đầy sách y tìm cho thiếu niên, ngoại trừ "Thương khoa hối toản", còn có "Kim Sang Bí Truyền Cấm Truyền" linh tinh.
*Đều là sách trị thương do đao kiếm gây ra.
Lỡ như Tạ Bất Phùng vẫn phải lên chiến trường, cũng coi như có chút chuẩn bị.
"Không có." Tạ Bất Phùng lắc đầu.
"Vậy thì tốt rồi." Văn Thanh Từ đi đến bên cừa sổ điều chế hương liệu.
Phần lớn y thư đều rất khó đọc, tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng Văn Thanh Từ