Edit & Beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Khó có thể tưởng tượng nổi, Thiên tộc vốn đạm mạc cao khiết như thế mà trên cánh lại dính phải loại vết bẩn này.
Rõ ràng mặt mày biểu tình vẫn toát ra cảm giác cấm dục, nhưng cánh lại dính vết bẩn như vậy làm trên người Lucy xuất hiện một loại hơi thở ái dục cực kỳ có tính tương phản.
Bộ dáng hắn vốn tuấn mỹ vô ngần, trong lúc này lại càng thêm quyến rũ hơn.
Giang Từ mệt mỏi mà ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại liền trợn mắt nhìn cảnh này, không thể không thừa nhận rằng cậu có chút bị quyến rũ rồi.
Đón nhận ánh mắt của cậu, Lucy nhẹ nhàng rũ mi: “...Làm ngài mệt quá sao?”
Thời điểm làm ra loại chuyện khinh nhờn thần này, hắn không hề nghe theo một câu nào trong số những lời thanh niên bảo hắn chậm một chút và linh tinh gì đó với thanh âm đứt quãng.
“Ừ.” Giang Từ không định uyển chuyển đáp lời, cũng không có ý tứ phủ nhận, “Đúng vậy.”
Lucy trầm mặc một lát.
Hình như là quả thật không làm rõ được nguyên nhân, tên Thiên tộc tóc bạc này nhìn chăm chú vào Giang Từ, trần thuật: “Không biết vì sao lại không dừng được với ngài, nhưng thật sự không cố ý làm ngài mệt như vậy đâu.”
Cái gì mà không dừng được với cậu cơ...
Cho dù trấn định đến đâu, lúc này Giang Từ cũng khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên.
Đồng thời Giang Từ lại thấy hắn dùng ngón tay chạm vào khóe môi chính mình: “Là ngài hôn ở đây trước.”
Nguyên nhân chính là do Giang Từ chủ động hôn nên tốc độ lan tràn của màu đen trên cánh chim Thiên tộc mới bỗng nhiên nhanh hơn, thoát ra khỏi sự khống chế.
Giang Từ thấp giọng à một tiếng, cậu quả thật đã làm vậy.
Giang Từ không chán ghét cái tình yêu mà trong mắt người khác là vượt rào quá mức này, không bằng nói là vừa đủ để đả động cậu, làm cho cậu lần đầu tiên tin tưởng rằng mình được yêu.
Lucy chứng thực với cậu: “Điều này đại biểu cho sự yêu thích sao?”
Hôn môi và hôn lên mặt có ý nghĩa khác nhau, Lucy cho là như vậy.
Giang Từ luôn áp dụng thái độ lảng tránh với tình cảm của người khác, tự thân cũng không sinh ra tình cảm yêu thích với ai, nhưng hiện tại cậu rốt cuộc cũng đã nhìn thẳng vào tình yêu của đối phương, cảm nhận được nó một cách tự nhiên và rung động thật sự.
Ý chí của thế giới có một tình yêu vĩnh hằng bất biến đối với Chúa sáng thế. Với thói quen lảng tránh tình cảm của Giang Từ mà nói, cậu có thể tin tưởng vào tình yêu này mà không cần băn khoăn gì cả, họ là định mệnh, là người hoàn mỹ phù hợp nhất của nhau.
Vấn đề duy nhất trong lúc này là, ý chí thế giới đã phân liệt thành sáu quản lý giả, hơn nữa bản thân họ còn không biết điều này, vì thế không chỉ mỗi người đều mang lòng mến mộ với Giang Từ, mà còn tự căm thù lẫn nhau.
Nếu Giang Từ thích thì cậu sẽ hào phóng thừa nhận. Cậu hơi hơi kéo Thiên tộc trước mắt, khi Lucy theo lực kéo mà đến gần, Giang Từ liền dùng khuỷu tay đẩy thân thể lên trước một chút, đem đôi môi của mình dính sát và cọ vào khóe môi đối phương, sau đó lại dịch chuyển sang bên cạnh hôn lên trên môi hắn.
Làm xong chuyện này, Giang Từ mới đáp: “Ừ.”
Đầu tiên là Lucy nhìn chằm chằm Giang Từ - người mới dính sát hôn môi hắn, sau vài giây mới rời tầm mắt, thấp giọng: “Không phải vì muốn ra khỏi nơi này... nên mới làm vậy?”
Lucy hoài nghi là đương nhiên, hắn cầm tù Giang Từ là sự thật, cũng cho rằng Giang Từ sẽ vì vậy mà chán ghét hắn, càng đừng nói đến chuyện hắn dùng bộ dáng cánh chim nhiễm đen đầy dơ bẩn để làm ra chuyện khinh nhờn thần.
Giang Từ nghe vậy cười một chút: “Nếu là vì rời đi mới làm vậy, thì xem như tôi đang gạt anh hả?”
Lucy an tĩnh không nói, một lúc sau mới hỏi: “Là lừa gạt thật sao?”
“Không phải.” trước tiên Giang Từ nghiêm túc phủ nhận, sau đó lại nói, “Tôi quả thật muốn ra ngoài vì muốn gặp mặt giải thích với những người khác, nhưng tôi sẽ không rời đi.”
Đi ra khỏi tòa cung điện này và biến mất là hai chuyện khác nhau, Giang Từ hứa sẽ không rời đi, trong lòng cũng đã nghiêng về quyết định ở lại thế giới này.
Nhưng dù cậu có nói vậy, Lucy cũng không dễ dàng giải trừ ma pháp che giấu đang bao phủ bên ngoài cung điện.
Giang Từ thấy thuyết phục không thành công, tự hỏi một giây, sau đó hôn lên cánh dưới ánh mắt chăm chú của hắn: “Thật sự sẽ không rời đi.”
Cánh chim bị hôn như là rung động một chút, mà thứ tiếp theo Giang Từ chờ được không phải là Lucy giải trừ ma pháp che giấu: cậu lại bị cánh chim khép hờ bao vây một lần nữa.
Nếu hệ thống không tự ẩn giấu bản thân, nó nhất định sẽ bảo Giang Từ không được chạm vào cánh chim Thiên tộc nữa, càng đừng nói tới hôn môi, cứ tự tìm đường chết như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ đó.
Giang Từ không bị làm như vậy, nhưng cậu nhận ra Lucy đang khắc chế khát vọng.
“Dùng tay...” Giang Từ không thể mở miệng nói rõ, chỉ có thể hàm hồ nói: “Cũng được nhỉ?”
Lucy không nói chuyện, trầm mặc rũ mi, Giang Từ quan sát vẻ mặt của hắn, cũng chần chờ hành động trong yên lặng.
Cứ cho là phát tiết dục vọng, cái biểu tình đạm mạc trên mặt Lucy vẫn không hoàn toàn biến mất, nếu nói thay đổi ở chỗ nào thì đại khái là ánh mắt hơi tối xuống, khi Giang Từ cấp rút hành động thì rốt cuộc cũng nghe thấy thanh âm hắn kêu rên. Gần như chỉ một giây sau, Lucy liền ngẩng mặt, đồng thời câm như hến dùng ma pháp giúp Giang Từ sạch sẽ trở lại.
Mấy ngày kế tiếp, Lucy không hề rời khỏi cung điện, hơn nữa mỗi lần đều ở trong đó rất lâu, còn làm cái gì thì không cần nói cũng biết. Nhưng Giang Từ nguyện ý, nên cũng không phải chuyện dễ kể ra.
Chỉ là đối với khả năng Giang Từ có thể rời đi, Lucy vẫn cực độ mẫn cảm cẩn thận, cho nên đến bây giờ Giang Từ vẫn chưa thể dỗ hắn giải trừ ma pháp che giấu phủ trên vách tường cung điện.
Lucy không che giấu cánh chim nhiễm đen của mình, điều này tạo nên một phen xôn xao rất lớn trong Thiên tộc.
Lúc này lại nhìn tòa cung điện bị thiết lập ma pháp che giấu kia, nhóm Thiên tộc rốt cuộc không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ quản lý giả của bọn họ cầm tù thần rồi sao...
Nhưng không ai có đủ chứng cớ chứng minh.
Hiện tại là ngày thứ ba, Giang Từ chưa bao giờ gặp cảnh dỗ người nào ba ngày mà không thành công, nếu không phải lo lắng tình huống bên ngoài, thì thật ra cậu cũng không ngại cái hành động khuyết thiếu cảm giác an toàn mà không cho cậu ra khỏi đây của Lucy.
“Ký chủ...” Hệ thống thật cẩn thận cất giọng, “Ngài có khỏe không?”
Ý chí thế giới này đang nhiễu loạn, công năng truyền tống phải chịu ảnh hưởng cũng đã mấy ngày rồi vẫn chưa nâng cấp xong, điều này làm hệ thống rất chột dạ.
Lúc trước nó nói cái nhiệm vụ này đến là đơn giản nhẹ nhàng, còn cam đoan với Giang Từ, kết quả lại xuất hiện điều ngoài ý muốn, tất nhiên nó sẽ chột dạ.
Trạng thái Giang Từ cũng không hoảng loạn như hệ thống tưởng tượng: “Ừ, không cần lo cho ta.”
“Ngài không cần miễn cưỡng!” Hệ thống lập tức nói, “Lần ngoài ý muốn này là trách nhiệm của chúng tui, về sau nhất định sẽ bồi thường.”
Giang Từ thoáng cạn lời, cậu phát hiện ra dù là Lucy hay là hệ thống đều cho rằng cậu rất không tình nguyện khi bị cầm tù.
Bao gồm thời điểm Lucy làm chuyện này với cậu, đại khái là cảm thấy cậu bị cưỡng ép nên dù cậu chủ động đáp lại cũng vẫn là như vậy, nhưng Giang Từ thật sự nguyện ý.
Hiển nhiên ngoại trừ bản thân Giang Từ, ai cũng không muốn bị như vậy.
Các quản lý giả vì cảm nhận được sự luân chuyển của thần vị mà tìm đến Ash, hai bên cũng đã trải qua một phen giao thủ và giằng co, rốt cuộc nhất trí cùng một mục tiêu mà thẳng tiến tới Arceni.
Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Ash nói, Ash nói Giang Từ có khả năng bị Lucy cầm tù ở Arceni, chuyện này bọn họ sẽ tự mình đi xác nhận.
“Nếu đây là lời nói dối để kéo dài thời gian, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.” Ivy cực kỳ lạnh nhạt mà hừ một tiếng, không hề che giấu địch ý với Ash.
Ash bình tĩnh nói: “Không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta.”
Khả năng Giang Từ bị cầm tù là phỏng đoán của Ash, hắn có cùng nỗi lo với những người khác.
Không giống những người cần Ash hòa giải, Hắc Long có được năng lực phi hành nhanh nhất đã bay tới Arceni từ rất sớm, hiện tại đã tới nơi.
Giang Từ ngồi trên ghế ở ban công thấy Hắc Long bay tới hướng này bằng hình thể thu nhỏ, khi tiến vào Arceni không hề bị bất kỳ Thiên tộc nào phát hiện. Nó phá ra một lỗ hổng trên ma pháp che giấu ở vách tường ngoài cung điện.
“Noyce.” Giang Từ mới đứng
----------Hết chương 34---------