Edit & beta: MeanChan hehe =>>
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Chương cuối chương cuối đâyyyy
---------
Theo tốc độ dòng chảy chênh lệch của thời gian, thế giới gốc bên này cũng chưa qua nhiều thời gian lắm, nếu không phải có hệ thống thì Giang Từ có khả năng đã sinh ra ảo giác mình chỉ vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Ngày hôm sau Giang Từ đi làm như bình thường, chỉ có bận rộn công việc mới có thể giảm bớt tâm tình chờ đợi nôn nóng của cậu.
Công ty Giang Từ và Lâm Trạch ở cùng một khu office building, thời gian tan tầm cũng không chênh lệch lắm, nhiều khả năng là sẽ chạm mặt. Hôm nay Lâm Trạch gặp lại cậu, bị trạng thái không tốt của cậu dọa cho xanh mặt.
Tâm tình nhìn có vẻ cũng không tốt lắm.
“Tình huống thế nào, công ty đột nhiên bố trí cho cậu nhiệm vụ khẩn cấp hả?” Lâm Trạch vẻ mặt ngạc nhiên, “Trông cậu cứ như cả đêm không ngủ.”
Với Lâm Trạch mà nói, anh và Giang Từ cùng lắm mới chỉ không gặp có một ngày, anh thật sự không nghĩ ra nổi một ngày ngắn ngủi lại có thể phát sinh ra chuyện gì khiến Giang Từ có biến hóa lớn như vậy.
Trong ấn tượng của Lâm Trạch, người tên Giang Từ này cơ bản là dù phát sinh ra chuyện to bằng trời cũng rất khó ảnh hưởng cậu nửa phần. Tuy rằng lúc thường thích cười, tính tình cũng quả thật rất tốt, nhưng thật ra con người có chút lạnh nhạt, với người hay với sự kiện gì cũng đều giống nhau.
Bản thân Lâm Trạch chính là một người chủ động kiên trì một thời gian mới có thể tạo dựng tình bạn chân thật với cậu, anh ngẫm lại luôn cảm thấy mình thật là một người có tinh thần cách mạng bền bỉ.
“Không có.” Giang Từ lắc lắc đầu, nụ cười treo trên gương mặt, “Không cần lo cho tôi.”
Dù Giang Từ đã nói vậy, Lâm Trạch cũng sẽ không dừng lại: “Hay là... Bố mẹ cậu lại tìm cậu nói gì rồi?”
Lâm Trạch chỉ có thể suy nghĩ theo hướng này.
Giang Từ phủ nhận lần nữa: “Không phải.”
Lâm Trạch không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác, anh cũng không ép Giang Từ nói, nghĩ nghĩ liền vung tay lên: “Đi, anh em mời cậu đi cơm ngon rượu say.”
Lâm Trạch là một tên phú nhị đại tùy tiện đi làm chỉ để thể nghiệm sinh hoạt, nói mời Giang Từ đi cơm ngon rượu say liền chọn một nhà hàng giá vô cùng đắt để ăn.
Tuy rằng nhà hàng này giá cả đắt đỏ, nhưng trong việc kinh doanh vẫn rất được những người trẻ tuổi hoan nghênh.
Từ khi đi vào và ngồi xuống trong nhà hàng ở cao tầng này, Lâm Trạch quả thực nhận được một vài tầm mắt từ khắp các hướng, đương nhiên những ánh mắt này không nhìn anh, mà là đang nhìn Giang Từ đi bên cạnh anh.
Lại nữa rồi.
Lâm Trạch lén lút co rút khóe miệng.
Dù là người huynh đệ này đang trong trạng thái không tốt thì vẫn như đang tự mang hiệu ứng phát sáng như bình thường. Lâm Trạch thật sự bái phục.
Mới ngồi xuống không bao lâu, hai người còn chưa kịp gọi món thì Lâm Trạch đã thấy một nữ sinh trẻ tuổi bị bạn của cô ấy đẩy về hướng này.
Cô bé mang theo chút ngượng ngùng thẹn thùng: “Xin chào, có thể thêm Wechat không?”
Lâm Trạch thở dài tiếp tục cúi đầu xem thực đơn, anh và Giang Từ dù là anh em tốt thì cũng phải vượt qua thử thách tố chất tâm lý mới không bị tự kỷ.
Rõ ràng mọi người đều là nam, sao anh không có cái đãi ngộ này?
Mà sau đó một giây, Lâm Trạch liền nghe thấy Giang Từ trả lời: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Tôi có bạn trai……
Có bạn trai……
Bạn trai!
Biểu tình Lâm Trạch thiếu chút thì nở bung ngay tại chỗ, đón nhận tầm mắt của em gái kia quét hết nhìn anh rồi lại quay qua rà quét Giang Từ, anh gắt gao nhìn thực đơn chằm chằm.
Sau khi đám người rời đi, Lâm Trạch rốt cuộc không nín được mà mở miệng: “Cái đệt, A Từ cậu đã nâng cấp đến trình độ đa dạng như này để cự tuyệt người ta luôn rồi hả?!”
“Như này không được.” Lâm Trạch cân nhắc, “Không phải anh em không muốn giúp cậu, nhưng mẹ tôi còn đang thúc giục tôi năm nay phải thoát ế mang một em gái về nhà đây này, sự trong sạch của tôi không thể bị hủy trong tay cậu được đâu.”
Giang Từ liếc hắn một cái, ngữ khí tự nhiên: “Tôi thật sự có bạn trai.”
???
Lâm Trạch nứt ra rồi.
“Kiểu gì? Hôm trước cũng chưa hề nghe cậu nhắc tới, cậu đi đâu mà đột nhiên có bạn trai?!” Vẻ mặt Lâm Trạch hoang mang, “Chẳng lẽ cậu đã sớm thoát ế nhưng lại gạt tôi, cậu như này là không được, cậu như này thật là không đủ ý tứ, tôi mãnh liệt khiển trách!”
Lâm Trạch căn bản không thèm để ý đối tượng của Giang Từ là nam hay nữ, anh chỉ khiếp sợ vì đối phương thế mà có cả đối tượng luôn rồi.
Giang Từ im lặng, tìm một lý do tương đối ổn để thoái thác: “Lúc trước còn chưa xác định, cho nên mới không nói với cậu.”
Lâm Trạch thật sự quá kinh ngạc, hiện tại anh đặc biệt muốn biết, rốt cuộc là người nào có năng lực như vậy, có thể công phá được cả phòng tuyến tâm lý của Giang Từ.
Làm bạn bè lâu như vậy, Lâm Trạch đương nhiên biết Giang Từ đặc biệt không tin vào tình yêu.
Nhưng nhịp sống thời đại này thật sự rất nhanh, vả lại người cũng cần phải biết giữ liêm sỉ, nếu chủ động theo đuổi một thời gian mà không được đáp lại, thổ lộ thì bị cự tuyệt, thì có bao nhiêu người có đủ dũng khí để tiếp tục theo đuổi nữa chứ.
“Vậy tình trạng hôm nay của cậu hơn nửa là có liên quan đến hắn.” Lâm Trạch người này nói chung là kẻ thích nghĩ nhiều, “Hắn làm gì?”
Dù sao cũng không phải là làm ra chuyện gì quá có lỗi với Giang Từ.
Điểm này Lâm Trạch vẫn có thể xác định, người có thể làm Giang Từ tin tưởng chắc hẳn đã sớm khăng khăng một mực với cậu, loại này căn bản không có khả năng là đi tìm người khác.
“Không có.” Giang Từ trả lời, “Chỉ là sắp tới không thể gặp mặt, tôi rất lo cho hắn.”
Đây cũng coi như là nói thật.
Lâm Trạch nhẫn nhịn, không truy vấn quá sâu, chỉ nói: “Chờ khi nào rảnh đem đối tượng tới cho anh em nhìn xem, tò mò chết được.”
Xong rồi anh chợt nhớ ra: “À phải rồi, cho xem ảnh chụp cái nào.”
Giang Từ hơi ngừng động tác: “Không có.”
Cho dù hệ thống có thể giúp cậu chỉnh trên điện thoại, nhưng cậu cũng có đến sáu đối tượng, không biết nên chọn ai.
Ngữ khí Lâm Trạch khoa trương: “Không phải chứ, một bức ảnh mà cũng không có, cậu không đủ quan tâm người ta rồi.”
Giang Từ đơn giản nói: “Bởi vì cả tôi và hắn đều không thích chụp ảnh.”
Đây chỉ là một câu lấy cớ lung tung, không đủ sức thuyết phục.
Cơm nước xong về đến nhà, hơi an tĩnh lại một chút, tâm tình Giang Từ lại càng nặng nề hơn.
Hiện tại mới là ngày đầu tiên...
Đối với cậu chỉ là một ngày, nhưng đối với người ở thế giới khác lại không ngắn ngủi như thế.
Khi phát hiện Giang Từ biến mất, tất cả quản lý giả đều phản ứng giống y như nhau, biểu tình đều trở nên lạnh băng.
Ngay cả Ash luôn tao nhã mỉm cười trong mắt nhân loại cũng không ngoại lệ, quản lý giả thay đổi quá lớn làm bọn họ lo sợ nghi hoặc bất an.
Việc chậm tin tức đã làm sản sinh mâu thuẫn giữa các quản lý giả, Ash – người kế nhiệm thần vị gần như trong nháy mắt liền trở thành kẻ đứng mũi chịu sào, bị tất cả các quản lý giả còn lại nhắm tới. Mà Noyce – kẻ dám đem Giang Từ ra khỏi cung điện cũng trở thành đối tượng giao chiến của Lucy.
Có được thứ âu yếm yêu thương rồi lại mất đi, điều này mang đến thống khổ bén nhọn khó có thể chịu đựng.
Các thành dân của mọi chủng tộc đều đã biết tin Ash là người kế nhiệm trở thành vị thần mới, mà vị thần sáng tạo ra bọn họ đã rời đi. Bởi vì các quản lý giả đối đầu nhau nên bầu không khí của toàn bộ thế giới đều trở nên căng thẳng, tựa như 1700 năm về trước.
Cuối cùng là Ash đã làm cho trận chiến sắp sửa phát sinh này phải biến mất.
Cũng không phải sử dụng quyền năng của thần, mà chỉ là dùng một sự thật để thuyết phục những người khác.
Đạt được thần vị, khi nắm giữ hoàn toàn quyền năng của thần trong tay, Ash đã lý giải được sự tồn tại của ý chí thế giới.
Hơn nữa anh đồng thời ý thức được, bản thân chính là một bộ phận do ý chí thế giới phân liệt ra, mà những quản lý giả khác cũng có tính chất tương tự.
Không nói những quản lý giả khác nghĩ sao, ngay cả Ash khi mới ý thức được chuyện này cũng không thể lập tức tiếp thu về mặt tình cảm.
Nhưng anh cần phải tiếp thu chuyện này, hơn nữa phải làm cho những người khác cũng tiếp thu, bởi vì đây chính là điều kiện tất yếu để thấy Giang Từ một lần nữa.
Chỉ khi bọn họ dung hợp lại để trở thành ý chí thế giới hoàn chỉnh, hơn nữa là sử dụng quyền năng của thần, mới có thể vượt qua vị diện tìm được Giang Từ.
“Sau khi dung hợp, ta cũng chỉ là một trong sáu phần cùng tồn tại, không phải là ta nắm quyền chỉ đạo các ngươi.” Ash bình tĩnh trần thuật, “Các ngươi không cần lo về điểm này.”
Ivy nhìn hắn với cặp mắt sắc lạnh: “Ngươi đã đạt được thần vị, sao ta có thể tin được là ngươi sẽ nguyện ý trở thành một trong sáu phần được.”
Nếu thật sự có thể nhìn thấy Giang Từ, Ivy đương nhiên nguyện ý với bất cứ điều gì, nhưng hiện tại hắn không thể hoàn toàn tin tưởng Ash.
Mà Cyril đáp ứng rất kiên quyết, mặt hắn vô biểu tình: “Ta đồng ý.”
Cả đời nhân ngư chỉ có một đối tượng nhất kiến chung tình, nếu không thể cùng người duy nhất đó ở bên nhau, vậy thì nhân ngư sẽ lựa chọn cô độc vĩnh viễn, cũng sẽ buồn bực không vui cả đời.
Nhân ngư đến từ biển sâu này dùng ánh mắt nhìn con mồi chằm chằm để nhìn Ash, ánh mắt này đủ khiến người lạnh sống lưng: “Nhưng nếu ngươi nói dối, ngươi sẽ biết hậu quả.”
Nếu dung hợp là nói dối, mục tiêu của Ash đơn giản là cướp lấy năng lực của bọn họ, thì dù Ash có được quyền năng của thần, đến lúc đó cũng nhất định phải trả giá đại giới.
Trên mặt Ash đã sớm không còn nụ cười mỉm, âm thanh của anh lúc này thậm chí còn hơi lãnh đạm: “Ta và các ngươi giống nhau, đều muốn gặp thần.”
Đây là mục tiêu chung của tất cả họ.
Nỗi lo của Giang Từ càng trở nên mãnh liệt khi bước sang ngày thứ hai, cậu không thể dùng công việc để làm giảm bớt được loại tâm tình này nữa, ngồi ở văn phòng mà không làm được cái gì, mang tiếng đi làm cả ngày mà tiến độ công việc không hề có chút tiến triển nào.
Hệ thống nhìn hết ở trong mắt, tình huống như hiện tại là sai lầm nghiêm trọng do bên chúng nó tạo thành, hai ngày nay nó không căn bản không dám nói lời nào.
Miễn cưỡng lắm mới chờ đến giờ tan tầm, Giang Từ đúng giờ đứng dậy rời đi, hôm nay cũng gặp phải Lâm Trạch vừa tan tầm đi ra.
Lâm Trạch rất nhạy bén nhận thấy tâm tình Giang Từ hôm nay còn kém hơn hôm qua, kém đến độ anh mời đi ăn cũng từ chối, Lâm Trạch phải khuyên can mãi mới đem người kéo đi được.
Suy xét đến tình huống của Giang Từ, Lâm Trạch dứt khoát kéo người đến quán bar.
Trong cái nhìn của Lâm Trạch, không có nỗi buồn nào là rượu không giải quyết được.
Nếu uống say có thể trực tiếp say hết ngày thứ ba, Giang Từ cảm thấy cũng không tồi.
Loại địa phương như quán bar này, Giang Từ rất ít đi, nếu chỉ có mình cậu thì sẽ không bao giờ chủ động tới, rốt cuộc thì cậu vẫn biết tửu lượng của mình bết bát đến cỡ nào.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh quầy bar thật sự vô cùng xinh đẹp, không biết có phải vì màu da trắng nõn, cậu làm cho người ta cảm thấy đặc biệt sạch sẽ, nhưng cố tình đôi mắt