Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Vẫn là trong tầng hầm tối tăm đó, khi Tống Sơ Cửu đi vào, Dư Hiểu Quyên đang sắp xếp đống tờ rơi.
“Tìm được Tiêu Tiêu rồi, cũng không cần những thứ này nữa.” Bà ấy vùi đầu sắp xếp lại, như thể những tờ rơi đó là tài liệu quan trọng gì vậy.
Mái tóc bạc phơ, bóng dáng lưng còng, dưới ánh đèn mờ ảo, trông bà ấy càng già hơn.
Tống Sơ Cửu nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi…” Không thể mang con gái bà ấy trở về.
Dư Hiểu Quyên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt tiều tụy và vô hồn của bà ấy hiện lên vẻ sững sờ trong giây lát, trước khi nhận ra tại sao cô lại nói xin lỗi, bà ấy lắc đầu: “Không, không liên quan đến cô.
Cô giúp tôi tìm Tiêu Tiêu tôi rất biết ơn, bọn chúng mới là người sai.”
Mặc dù mất con gái khiến bà ấy đau khổ, nhưng cũng không khiến bà ấy không phân biệt được đúng hay sai, Tống Sơ Cửu không biết từ đâu tới, cũng không nợ bọn họ chuyện gì, ngược lại còn giúp bà ấy tìm thi thể Tiêu Tiêu, sao bà ấy có thể có voi đòi tiên, giận cá chém thớt trách đối phương không mang con gái còn sống trở về? Tình cờ gặp nhau, người ta giúp bà ấy là tình cảm, không giúp là bổn phận, bà ấy không thể không hiểu rõ điều này.
Tống Sơ Cửu càng lúc càng cảm thấy khó chịu, mong muốn của người ủy thác là giúp bà ấy tìm con gái của mình, bây giờ cô đã tìm thấy cô ấy, nhưng tìm thấy thì con gái bà ấy cũng chết rồi, nhiệm vụ tuy đã hoàn thành nhưng cô không vui vẻ chút nào.
Dư Hiểu Quyên đi rồi, mang theo chiếc bình đựng tro cốt của con gái, loạng choạng đi về phía nhà ga.
Hai mẹ con nương tựa vào nhau, giờ đây chỉ còn lại một mình bà ấy cô đơn.
Vụ án của Dư Tiêu Tiêu chỉ lan truyền trên mạng trong vài ngày, rồi nhanh chóng biến mất.
Thành phố vẫn đông đúc và nhộn nhịp, câu chuyện của bọn họ chỉ để lại một chút gợn sóng rồi nhanh chóng biến mất.
Tống Sơ Cửu đưa Bé Ngoan đi dạo trên đường phố, bỗng nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Lần đầu tiên cô nghi ngờ về những gì mình đã làm.
Từ khi thay đổi hình dạng, cô luôn muốn giúp đỡ mọi người hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, cả kể là những nguyện vọng khó có khả năng thành hiện thực.
Cô đều nghiêm túc thực hiện nó, điều này mang lại cho cô cảm giác hài lòng và cảm giác thành tựu khi giúp đỡ người khác.
Cô cảm thấy hạnh phúc khi làm những điều này, cô thích giúp đỡ người khác giải quyết vấn đề rắc rối, sau đó nhận được lòng biết ơn của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên cô hoàn thành nhiệm vụ ước nguyện mà không vui, thậm chí còn khiến cô buồn hơn.
Có lẽ là cô làm chưa đủ tốt, cô có thể làm nhiều hơn.
Sau khi cô hiểu ra, suy nghĩ chán nản của cô đột nhiên trở nên thông suốt, thậm chí tâm trạng của cô cũng tươi tỉnh hẳn lên.
Giang Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi em nghĩ gì vậy?”
Vẻ ngoài đượm buồn và chán nản khiến anh đau khổ và lúng túng không biết phải làm gì.
“Tôi quyết định rồi! Tôi muốn thành lập ‘Quỹ ước nguyện’ để giúp nhiều người hơn nữa được thỏa nguyện mong muốn! Không cần đợi đến khi rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng mới ước với tôi, chỉ cần điều ước của bọn họ hợp lý, đều có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ quỹ!”
Bằng cách này, không chỉ có thể giúp đỡ nhiều người hơn mà còn có thể giảm bớt một số tổn thương không cần thiết.
Sau khi cô đề cập đến kế hoạch, phản ứng đầu tiên của Giang Bách Xuyên là: “Quỹ phúc lợi công cộng? Không mang lại lợi nhuận? Thế thì tiêu hết bao nhiêu tiền?”
“Không sao, tôi có rất nhiều tiền, lại còn may mắn nữa, mất đi còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn!”
Tống Sơ Cửu không thèm để ý, Giang Bách Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng: “Yêu quái bại gia! Coi trọng em đúng là tám đời xui xẻo!”
“Anh đang nói về cái gì vậy?”
“Không có gì, ý tôi là tôi nên đi rồi, cứ ở trong thân mèo như này không tiện.”
Tống Sơ Cửu sửng sốt, cũng không quan tâm nguyên nhân nữa, vội hỏi: “Anh đi sao?”
“Ừm, phiền em lâu như vậy, tôi cũng nên đi.”
Trong lòng Tống Sơ Cửu có hơi buồn bực, nhưng cũng không có lý do gì lại giữ anh lại: “Được rồi, làm mèo lâu như vậy quả thật oan ức cho anh rồi.
Lần sau anh nhập giới là khi nào? Với danh tính gì? Quên đi, bất kể danh tính của anh là gì, anh hãy nhớ số của tôi, hãy liên hệ với tôi sau khi nhập giới, tôi sẽ đi tìm anh, đá quý anh thích, cũng mang đi đi, anh thích nó như vậy, hay là tôi cho anh thêm một ít?”
Giang Bách Xuyên đắc ý, yêu quái nhỏ thật hào phóng, nhưng anh từ chối rồi: “Tôi sẽ đi tìm em, em không cần mang đá quý, cứ để ở chỗ em, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”
“Cũng được.”
Giang Bách Xuyên bước nhanh, nói muốn rời đi, giải thích xong lập tức lột từ xác Bé ngoan ra.
Một bóng đen tách ra