Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Hứa Lị Lị về nhà một mình với chiếc cặp sách trên lưng, gia đình cô bé sống trong một tòa dân cư đổ nát, nhiều công nhân nhập cư sống ở ngôi làng cũ này, môi trường bẩn thỉu, dân cư phức tạp, trật tự an ninh cực kỳ kém.
Hứa Lị Lị cẩn thận tránh một vũng nước, đi xuyên qua một con hẻm nhỏ.
Trước cửa tiệm cắt tóc đầu ngõ, một người phụ nữ trang điểm đậm đang mặc một chiếc váy hai dây bó sát, tay sơn móng màu đỏ đang cầm điếu thuốc, uể oải tựa vào cửa.
Thấy Hứa Lị Lị nhìn sang, một làn khói chậm rãi phả ra từ miệng tô son môi đỏ tươi, sau đó bày ra một ánh mắt quyến rũ: “Em gái nhỏ tan học rồi à?”
Hứa Lị Lị sợ đến tái mặt, nắm chắt quai cặp sách chạy đi.
Mẹ cô bé nói phụ nữ ở đây không đàng hoàng, bọn họ đều là người xấu, bảo cô bé phải tránh xa.
Chạy một đoạn dài mà vẫn nghe thấy tiếng người phụ nữ cười khúc khích.
Hứa Lị Lị vô cùng sợ hãi, bình thường cô bé sẽ đi cùng Triệu Đồng Đồng, nhưng hôm nay các bạn học khác đã kéo cô bé đi chơi, không đợi Triệu Đồng Đồng.
Nhưng những bạn học đó đi một đường khác với cô bé, đi cùng cô bé đến đầu hẻm thì tách ra, cô bé đơn độc suốt quãng đường còn lại.
Cô bé nhát gan và có phần sợ hãi.
Mẹ Lị Lị nói với cô bé rất nhiều tai nạn của trẻ em trên đường.
Ý định ban đầu là muốn cô bé chú ý an toàn, nhưng sau khi nghe nhiều quá, cô bé trở nên rất sợ hãi và không dám đi bộ một mình.
Gia đình cô bé sống trong căn nhà áp chót ở cuối con hẻm, nhà Triệu Đồng Đồng đối diện với nhà cô bé, bời vì nhà gần nên mẹ bảo cô bé đi học cùng Triệu Đồng Đồng.
Ừm, mai cô bé sẽ đi với Triệu Đồng Đồng, không thể nghe lời các bạn khác mà bỏ lại Triệu Đồng Đồng.
Trước khi bước vào nhà Hứa Lị Lị đã nhìn qua nhà Triệu Đồng Đồng, cửa khóa, Triệu Đồng Đồng vẫn chưa về.
Hứa Lị Lị có hơi lo lắng, cô bé cùng mấy người Tiểu Tiểu đi mua kẹp tóc, ăn xúc xích xong mới về, đáng nhẽ Triệu Đồng Đồng phải về trước cô bé mới đúng.
“Lị Lị về rồi sao? Sao hôm nay về trễ thế?” Mẹ Hứa từ trong nhà nhìn thấy con gái đứng ở cửa lập tức hỏi.
“Hôm nay đến lượt con trực nhật.” Trong tiềm thức Hứa Lị Lị che giấu việc cô bé đi chơi với bạn cùng lớp, mẹ rất nghiêm khắc với cô bé, tan học nhất định phải về nhà càng sớm càng tốt, không thể chạy lung tung bên ngoài.
Hơn nữa hôm nay cô bé còn không đợi Triệu Đồng Đồng, mẹ cô bé biết chuyện nhất định sẽ càng tức giận.
Vì vậy cô bé chột dạ cúi đầu, không nói nhiều.
Mẹ Hứa bận việc nhà nên không chú ý: “À, mẹ quên mất hôm nay con trực nhật, trong bếp có dâu tây mới rửa sạch, con ăn xong thì làm bài tập đi.”
“Vâng.” Mẹ cô bé không mảy may nghi ngờ, Hứa Lị Lị thở phào nhẹ nhõm, cầm đ ĩa dâu rồi nhanh chóng trở về phòng.
Nhà của bọn họ là nhà hai tầng, phòng ngủ của cô bé ở tầng hai, từ cửa sổ cô bé có thể nhìn thấy nhà của Triệu Đồng Đồng ở đối diện, thậm chí nhìn được cả phòng của Đồng Đồng.
Cả hai thường nói chuyện với nhau qua con phố.
Trong khi làm bài tập, thỉnh thoảng Hứa Lị Lị lại nhìn vào phòng đối diện, cô bé muốn đợi Triệu Đồng Đồng trở về để xin lỗi, lẽ ra hôm nay cô bé không nên bỏ mặc Đồng Đồng ở lại một mình.
Nhưng đến tận bữa tối vẫn chưa thấy Triệu Đồng Đồng trở về.
Nhưng cha của Triệu Đồng Đồng lại uống rượu say khướt mới về.
Hứa Lị Lị rất sợ cha của Triệu Đồng Đồng, ông ta thường xuyên uống rượu, ngày nào cũng say xỉn, đôi khi còn đánh người.
Cô bé đã nhìn thấy những vết thương do ông ta đánh đập của Triệu Đồng Đồng, rất đáng sợ nên cô bé chưa bao giờ dám đến nhà Triệu Đồng Đồng.
Đều là Triệu Đồng Đồng mang cặp sách đến nhà cô bé làm bài tập.
Mẹ Hứa thấy con gái ăn uống nhưng cứ lơ đãng nên hỏi: “Lị Lị sao vậy? Con cảm thấy không khỏe sao? Ngay cả món sườn xào chua ngọt yêu thích của con cũng không ăn à?”
Hứa Lị Lị mím môi, nhưng cô bé vẫn không dám nói sự thật với mẹ, nhỏ giọng nói: “Trên đường về, các bạn học cho con xúc xích nướng, hiện tại con cũng không đói lắm.”
Mẹ Hứa không nghi ngờ gì: “Vậy à, mẹ còn tưởng con ăn không ngon, nhưng con đừng ăn nhiều mấy quán ven đường, lâu lâu ăn một lần thì không sao.
Bạn cùng lớp mời con ăn xúc xích, ngày mai con mang socola mẹ mua đến chia cho bạn ấy.
Là bạn tốt thì nên có qua có lại, nhân tiện con cũng chia một ít cho Đồng Đồng, sao hôm nay bạn ấy không đến nhà mình làm bài tập?”
Hứa Lị Lị cúi đầu, may mắn là mẹ Hứa không bắt cô bé trả lời, chỉ là thuận miệng nói một câu.
Sau khi ăn xong với tâm trạng lo lắng, Hứa Lị