Vào mấy dịp lễ tết, xe cộ trên đường chật như nêm cối, người đến kẻ đi mất cả tiếng vẫn chưa nhích được một mét.
Người trên xe liên tục nhìn giờ, lại nhìn dòng xe dài dằng dặc như một con rồng to lớn không thấy đầu cũng không thấy đuôi, sốt ruột không thôi.
Mục Song Ngư ngồi trên xe buýt, vỗ về Mục Thiên Xứng đã mệt mỏi ngủ say trong lòng anh.
Hôm nay 25 âm lịch, anh quyết định nghỉ một ngày cùng em trai về thăm mộ.
Không khí tết len lỏi từng ngõ ngách, ngoài đường đều trang trí rực rỡ.
Nào là đèn lồng đỏ, dây đèn led đủ màu sắc quấn trên từng cây xanh bên đường, đâu đâu cũng thấy cành đào cây quất, và các loại hoa tươi được bày bán.
Xe lại chạy rì rì, trên xe ngoài tiếng than thở của tài xế và người phụ lái thì mọi người đều giữ im lặng, hoặc là ngủ say hoặc là ôm suy nghĩ của riêng mình.
Mục Thiên Xứng hơi cựa quậy, Mục Song Ngư khẽ khàng nâng tay lên để cậu nhóc thoải mái hơn.
Suy nghĩ đặt lên người em trai, Mục Song Ngư đau lòng hôn lên tóc cậu nhóc.
Anh nghĩ mình may mắn hơn em trai một chút, vì thời gian anh được ở bên bố mẹ lâu hơn, được cảm nhận tình thương của bố mẹ nhiều hơn.
Mà đứa em trai hiểu chuyện này, khi bắt đầu học được cách cảm nhận, đã phải chứng kiến nỗi ám ảnh kinh khủng trong đời.
Anh không biết thế nào mới gọi là một người anh tốt, anh chỉ muốn làm mọi thứ để đứa em trai này hạnh phúc, dần dần xua đi bóng ma trong lòng cậu nhóc.
Nụ cười của em trai, là mùa xuân của anh.
Đi đến nơi đã là buổi chiều, người đến tảo mộ cũng nhiều, trong không khí tràn ngập mùi nhang khói.
Mục Song Ngư dắt tay em trai, vừa bước qua cổng nghĩa trang thì bất ngờ dừng lại.
Sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo nhìn hai cô chú đang cầm túi đựng đồ đi đến bên này, nhìn qua là biết họ cũng vừa tảo mộ xong.
Hai người đó cũng thấy anh, cuộc trò chuyện rôm rả bị cắt ngang, có hơi ngạc nhiên nhìn hai anh em.
Mục Song Ngư hơi nắm chặt tay của Mục Thiên Xứng, đợi cô chú đến gần mới lạnh nhạt chào một tiếng.
Mục Thiên Xứng trốn phía sau nghe thấy anh hai chào, cũng ngó đầu ra, không cam lòng mà chào hai cô chú xấu xa.
“Cháu chào cô chú.”
Hai người có vẻ không ngờ hai đứa cháu từng bị mình đuổi đi không những không chết mất xác ở đâu đó, trái lại còn khỏe mạnh xuất hiện trước mặt mình.
Có thể nhìn ra từ trên người Mục Thiên Xứng, quần áo trên người rõ ràng là đồ mới.
Cậu nhóc đã cao hơn, cũng có da có thịt hơn so với lúc bị đuổi ra ngoài đường, chứng tỏ được nuôi nấng rất kỹ.
“Xem ra, khoảng thời gian qua hai đứa sống rất thoải mái.” Người cô cười khẩy nói: “Không thiếu ăn thiếu mặc.”
Mục Song Ngư nhướng mày, cười đáp: “Cô quá khen, dùng tiền tài do chính mình làm ra đương nhiên là thoải mái.
Cháu xin phép đi trước.”
Nói xong cũng không thèm để ý sắc mặt đen xì của hai cô chú, anh dắt tay Mục Thiên Xứng tiếp tục đi vào bên trong.
Khi lần nữa dắt Mục Thiên Xứng bước qua cổng nghĩa trang, trời bỗng dưng lất phất mưa.
Mục Thiên Xứng đột nhiên nắm chặt tay anh, đôi mắt của cậu nhóc sớm đã ngấn nước từ lúc đứng trước phần mộ của bố mẹ, nhưng kìm nén không dám khóc, bây giờ gặp mưa lại chực trào.
Mục Song Ngư vội vàng bế cậu nhóc lên, ôm trọn trong lòng: “Đừng sợ, mưa sẽ không to đâu.”
Anh chạy thật nhanh đến điểm đón xe gần đó, ngồi xuống phủi chút nước mưa dính trên người hai anh em, im lặng đợi xe.
Mục Song Ngư nhìn xung quanh, thấy gần điểm đón có người bán hàng rong, bèn đi đến mua hai cái bánh gai cho hai anh em ăn lót dạ.
Về đến nhà trọ thì trời đã tối, Mục Song Ngư dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa, nấu đồ ăn, đọc sách một lúc thì Hoàng Song Tử đã đi làm về.
Trong tay anh ấy còn cầm một chậu đào nhỏ, mỉm cười khi thấy hai anh em đã ở nhà đợi mình.
Mục Song Ngư bỏ sách xuống, đi đến cầm chậu đào nhỏ giúp anh ấy, lẩm bẩm: “Nhà có tí tẹo mà cái gì anh cũng mua.”
“Tết nhất thì cũng phải có chút không khí chứ?” Hoàng Song Tử tháo chiếc khăn mà Mục Song Ngư đan cho mình xuống, treo trên giá: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Mục Song Ngư đặt chậu hoa xuống, Mục Thiên Xứng chạy đến ngắm nhìn, dùng ngón tay chọc mấy nụ hoa.
“Đi cả ngày mệt mỏi sao không ăn trước?”
“Quen rồi.” Mục Song Ngư cười nhẹ, thúc giục anh ấy mau đi thay đồ.
Sáng hôm sau ba người cùng bước ra khỏi nhà, đúng lúc thấy Đới Bạch Dương kéo một chiếc va li nhỏ ra khỏi cửa.
Mục Song Ngư thấy vậy, cười nói: “Về nhà sao?”
Đới Bạch Dương cười hì hì gật đầu, tay cầm một bao lì xì đỏ đi đến ngồi xổm trước mặt Mục Thiên Xứng, xoa đầu cậu nhóc nói.
“Có hơi sớm nhưng tết anh không ở đây, mừng tuổi nhóc trước nhé.
Chúc Thiên Xứng của chúng ta càng lớn càng thông minh.”
Đôi mắt của Mục Thiên Xứng sáng lên, giơ hai tay ra nhận lấy, ngoan ngoãn nói: “Em xin, anh Bạch Dương về ăn tết vui vẻ.”
Đới Bạch Dương hôn lên má cậu nhóc, còn yêu chiều nhéo thêm cái nữa.
Sau đó y đứng dậy, tạm biệt ba người rồi chậm rãi rời đi.
Mục Thiên Xứng đợi bóng lưng của y hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, quay qua đưa lì xì cho Mục Song Ngư, nhưng anh hai mỉm cười lắc đầu.
“Cầm đi, của em đấy.”
Mục Thiên Xứng liếc trái liếc phải, hình như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu mà bỏ lì xì vào balo nhỏ của mình.
Mục Song Ngư nghĩ đến điều gì, hỏi Hoàng Song Tử: “Vậy bao giờ anh về?”
“Sao?”
“Sao cái gì? Anh cũng nên về nhà chứ?” Mục Song Ngư nhíu mày hỏi.
Hoàng Song Tử lấy lại tinh thần, bế Mục Thiên Xứng lên, bắt đầu cất bước cho một ngày làm việc mới của mình: “Mùng 1 tôi sẽ về.”
“…”
“Ông à, Sư Tử về rồi.”
Doãn Sư Tử vừa bước chân lên bậc thềm, mẹ anh nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy con trai đi làm xa lâu lâu mới về, bà Doãn hạnh phúc đi tới ôm lấy anh, còn tiện thể gọi vọng vào trong nhà.
Bà Doãn giữ cánh tay của anh, nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy con trai vẫn không khác gì mấy bèn yên tâm.
Bà vui vẻ kéo anh vào nhà, ngồi xuống bàn ghế gỗ sang trọng.
Mà nghe thấy tiếng gọi của vợ, ông Doãn cũng hớt hải đi ra, gương mặt sương gió già nua cười lên đã thấy rõ vết nhăn.
Ông Doãn là quân nhân đã về hưu, bây giờ ở nhà chăm sóc vườn cây là thú vui tuổi già.
Cây cối xung quanh nhà đều do ông trồng, cây nào cây nấy đều được chăm sóc rất kỹ càng.
Bà Doãn định rót trà, phát hiện sáng nay chồng tiếp khách, uống hết rồi, bèn nhanh chóng chạy về phòng bếp khiến Doãn Sư Tử không kịp ngăn cản.
“Bố, dạo gần đây bố thế nào?”
Ông Doãn cười cười vỗ vai anh: “Bố nhà anh, về cũng không báo trước một tiếng.
Bố mẹ đều khỏe, thế con thì sao?”
Doãn