Bà Doãn lắc đầu, đôi tay run rẩy nâng gương mặt của Doãn Sư Tử lên, xót xa lau nước mắt đầm đìa trên mặt anh.
Cổ họng của bà nghẹn lại, bà thương con trai lắm, đứa con trai tài giỏi của bà cớ sao lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này.
Doãn Sư Tử luống cuống giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ tay trái chỉ vào bàn tay phải.
Anh mở miệng muốn nói, lại có vẻ không biết nói gì, sắc mặt vô cùng hoang mang.
Anh lúc ấy cứ như đứa nhỏ hai ba tuổi, từ vựng ít ỏi không biết diễn tả ra điều mình muốn.
“Mẹ, tay phải, chính là bàn tay phải.” Cảm xúc của anh lần nữa trở nên mất kiểm soát: “Con… con, cầm súng, chĩa vào đây, ngay tại đây…”
Doãn Sư Tử đặt tay lên tim mình, anh nuốt nước bọt tưới cổ họng khô khốc, cố gắng miêu tả lại những ký ức còn sót lại trong đầu trong cơn hoảng loạn:
“Sau đó, sau đó con không biết nữa, tiếng súng đột nhiên nổ lên, anh ấy… anh ấy ngã xuống, máu dính đầy tay con.”
“Con… con đã giết anh ấy, con đã tự tay, tự tay… giết chết Ma Kết…”
Doãn Sư Tử lặp lại câu cuối cùng nhiều lần, như đang bắt đầu thôi miên chính mình.
Sau đó anh dừng lại, co rúc bên cạnh giường, ôm chặt đầu, gào khóc trong sự tuyệt vọng.
Bà Doãn khổ sở lắc đầu, giữ lấy đôi tay run lẩy bẩy của anh.
Nhìn con trai tự đày đọa bản thân như vậy, bà thật sự không chịu nổi.
“Sư Tử, mẹ xin con, hãy quên quá khứ đi, con phải buông tha cho bản thân.”
Chỉ có một lần duy nhất đó là Doãn Sư Tử thật sự định tự tử, cũng không phải anh không nghĩ đến thực hiện thêm lần nữa chấm dứt chuỗi ngày đau khổ này.
Nhưng khi suy nghĩ đó hiện lên đầu, hình ảnh mờ nhạt của bố mẹ lại xuất hiện, là hai người níu cái mạng của anh lại.
Doãn Sư Tử phát tiết lên đồ đạc, đập mệt rồi thì sẽ đi ngủ.
Thậm chí có lúc anh sẽ tự đập đầu liên tục lên tường, luôn phải có người chạy vào ngăn cản.
Doãn Sư Tử không ăn được gì nhiều, bố mẹ luôn phải khuyên anh khô cả họng, anh mới gắng gượng nuốt xuống được hai ba miếng.
Sau đó anh sẽ uống thuốc, thuốc ngấm vào là ngủ.
Cứ như vậy, anh giảm xuống hơn mười ký, cả người u uất hốc hác.
Một thời gian sau anh đã ngừng đập phá, anh không nói chuyện, chỉ nằm triền miên trên giường.
Ai đến thăm anh cũng chỉ mở mắt thao láo nhìn, cuối cùng lại mệt mỏi nhắm mắt ngủ.
“Chúng ta ra ngoài, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.”
Đội trưởng Mộc lại đến thăm anh, ngoài Lăng Cự Giải ra thì anh ấy là đồng nghiệp đến thường xuyên nhất, cũng kiên nhẫn nói chuyện với Doãn Sư Tử mặc dù biết anh chẳng nghe lọt được mấy câu.
“Đi đâu?”
Tiếng nói không thể phát ra khỏi cổ họng, đội trưởng Mộc đành dựa vào khẩu hình của Doãn Sư Tử mà đoán.
“Cậu muốn gặp anh ta không?”
Đó là lần đầu sau những tháng ngày vật lộn giam mình trong căn phòng u ám, Doãn Sư Tử ăn mặc xem như chỉn chu lững thững đi cùng đội trưởng Mộc xuống tầng.
Anh cảm thấy hơi khó chịu với ánh sáng, đôi mắt liên tục nhíu lại.
Ông bà Doãn ở nhà nôn nóng chờ, hôm ấy Doãn Sư Tử đã đi rất lâu.
Không biết anh được đưa đến đâu mà đi từ gần trưa đến tối muộn, thì đội trưởng Mộc mới đích thân đưa anh về.
Đôi mắt của Doãn Sư Tử sưng húp, anh nhìn đội trưởng, nhạt nhẽo nói một tiếng “cảm ơn” rồi lại lê bước về phòng.
Anh tiếp tục nhốt bản thân trong phòng như mọi ngày, thỉnh thoảng ông bà Doãn sẽ đi lên xem tình hình.
Có lúc vẫn sẽ thấy anh ngủ, có lúc thấy anh ngồi co chân tựa trên đầu giường.
Vẻ mặt của anh rất đăm chiêu, còn không ngừng xoay chiếc nhẫn trên tay.
Đến hơn một tuần sau, khi bà Doãn định mang cơm lên cho anh thì cánh cửa tầng hai đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”.
Cửa chậm rãi mở ra, Doãn Sư Tử chủ động bước ra ngoài, đi từng bước xuống tầng.
Hai ông bà vừa mừng vừa ngạc nhiên nhìn anh ngồi xuống bàn ăn, đảo mắt nhìn một vòng thức ăn trên bàn.
Anh lại quay sang nhìn mẹ, tiếng nói vẫn rất yếu ớt.
“Mẹ, con muốn ăn thịt kho trứng.”
Đó là một ngày bắt đầu cho sự khởi sắc.
Bà Doãn cẩn thận chạm lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, nhưng đứa con tưởng chừng đang say giấc bỗng rụt tay lại, anh đã thức dậy.
“Mẹ?”
Doãn Sư Tử chống người ngồi dậy, bà vội thu tay, tỏ ra bình tĩnh mà cười hỏi.
“Mẹ làm con tỉnh giấc à?”
Doãn Sư Tử lắc đầu: “Con ngủ đủ rồi mà thôi.”
“Ừ, có đói không?”
“Cũng hơi đói.”
“Mẹ đi nấu cho con, sửa soạn rồi xuống ăn.”
Bà Doãn mỉm cười xoa đầu anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, bà nhìn thấy Doãn Sư Tử thở phào, dùng tay kia che chắn chiếc nhẫn.
Giống như rất sợ sơ suất một giây, sẽ có người nào đó cướp món quà cuối cùng này đi.
Qua đêm giao thừa, sáng hôm mùng một Hoàng Song Tử lên đường về nhà.
Nhà trọ lúc này cũng chỉ còn hai anh em Mục Song Ngư, mọi năm sẽ đi đây đi đó chúc tết, nhộn nhịp bận rộn như mọi nhà, tết của hai anh em lại chỉ giống như mọi ngày bình thường.
Hoàng Song Tử đi cũng không nói mấy ngày sẽ về, Mục Thiên Xứng lấy bánh kẹo ra, sau đó đi xin anh hai cho mượn điện thoại xem hoạt hình.
Không lâu trước Mục Song Ngư mới mua điện thoại, mỗi ngày cậu nhóc sẽ được nghịch tầm ba mươi phút.
Hôm nay được bữa rảnh rỗi, Mục Song Ngư định cho cậu nhóc dùng lâu hơn chút.
Hai anh em vừa ăn bánh vừa xem phim, bình thản trải qua ngày đầu tiên của năm mới.
Trước khi đi ngủ, Mục Thiên Xứng lấy ba bao lì xì ra, một bao là của Đới Bạch Dương hôm trước, hai bao còn lại là của anh hai và Hoàng Song Tử.
Nghiêm túc ngồi trước heo đất mới được mua, cậu nhóc nhìn ba tờ màu xanh nhiều con số không biết cộng lại ra bao nhiêu, bèn quay qua hỏi Mục Song Ngư.
“Anh, ba tờ này cộng lại