“Nghỉ học ạ?”
Biện Nhân Mã đến lớp mãi không thấy Mục Thiên Xứng đi học, bèn lật đật chạy đi hỏi cô giáo thì nghe thấy một tin như vậy, không có Mục Thiên Xứng bên cạnh thì đi học nhàm chán cỡ nào chứ?
Cô giáo gật đầu: “Anh của em ấy gọi điện đến, nói là Thiên Xứng bị cảm không thể đi học.”
Bị cảm?
Biện Nhân Mã nghe vậy, sắc mặt lập tức tái đi.
Cả ngày Biện Nhân Mã chỉ ngồi một chỗ, ai rủ cũng không đi chơi, cô giáo nói khô cả miệng cũng không ngủ trưa, chỉ im lặng chờ đợi đến khi tan học thì chạy thật nhanh ra ngoài cổng.
Người đến đón cậu bé hôm nay không phải cô Biện, mà là bố của cậu nhóc.
Chú Biện là một người đàn ông hiền lành mang vẻ ngoài điển trai, Biện Nhân Mã được di truyền ngoại hình từ bố, giống hệt bản thu nhỏ của chú Biện, nhưng tính nết lại y chang mẹ của mình, không sai một li, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài vô hại.
Biện Nhân Mã lên xe, nhanh nhảu chỉ về phía trước: “Bố, chúng ta đến một nơi trước rồi về.”
Chú Biện không hiểu chuyện gì, cứ đến địa chỉ mà Biện Nhân Mã nói.
Đến nơi, chú Biện quay sang hỏi con trai: “Nhân Mã, con có chắc là ở đây không?”
“Vâng.”
Biện Nhân Mã đẩy cửa xuống xe, nhìn khu trọ hơi cũ kỹ này cũng không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng cầm giỏ hoa quả vừa mua trên đường, chạy đi thật nhanh, chú Biện vội vàng đuổi theo: “Nhân Mã, đi từ từ thôi, để bố cầm cho.”
Đây là chỗ ở của Mục Thiên Xứng, lần trước đi chơi công viên giải trí với nhau, cậu bé đã hỏi được Mục Thiên Xứng.
Trong nhà trọ, Hoàng Song Tử cầm bát cháo nóng hổi bước vào phòng ngủ, đặt bát cháo lên tủ đầu giường, thay miếng dán hạ sốt lên cho Mục Thiên Xứng, sau đó lại dùng nhiệt kế đo nhiệt độ, 37.5 độ, so với lúc sáng đã giảm xuống chút rồi.
Hoàng Song Tử nhẹ nhàng vỗ về Mục Thiên Xứng: “Thiên Xứng, ăn chút cháo rồi uống thuốc.
Mục Thiên Xứng ngoan ngoãn gật đầu, để Hoàng Song Tử đỡ dậy, đút từng thìa cháo cho cậu nhóc.
Mục Song Ngư vốn định ở nhà chăm sóc em trai, là Hoàng Song Tử khuyên mãi mới được, nếu nghỉ quá nhiều thì có thể sẽ bị đuổi việc, với lại bây giờ ở nhà còn có anh ấy chăm sóc cho cậu nhóc, hôm nay anh ấy đã gọi mấy cuộc cho Mục Song Ngư để anh yên tâm làm việc hơn.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Hoàng Song Tử cho Mục Thiên Xứng uống thuốc xong mới đi ra mở cửa, im lặng nhìn một lớn một nhỏ đứng bên ngoài.
Nghe chú Biện giới thiệu qua, Hoàng Song Tử đặt giỏ hoa quả lên bàn, rót một cốc nước lọc cho chú Biện, hai người ngồi nói chuyện ở bên ngoài, còn Biện Nhân Mã vào trong phòng ngủ thăm Mục Thiên Xứng.
Vừa nhìn thấy Biện Nhân Mã, Mục Thiên Xứng lập tức cười tươi ngồi dậy, nhưng ngay sau đó lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng lại gần, cẩn thận bị lây, khụ khụ.”
Biện Nhân Mã vẫn đến gần, ngồi bên cạnh giường, nghiêng đầu nói: “Không sao, tớ khỏe lắm.
Cậu thấy sao rồi?”
“Ừm, đỡ hơn rồi.”
“Cậu muốn ăn hoa quả không?”
Mục Thiên Xứng gật đầu, vừa nãy uống thuốc cảm thấy hơi đắng miệng.
Thế là Biện Nhân Mã chạy ra ngoài, không bao lâu đã mang một đĩa táo tới, lấy nĩa xiên một miếng đưa tới bên miệng Mục Thiên Xứng.
Hai đứa ở trong phòng nói chuyện rôm rả, đến khi thuốc phát huy tác dụng, Mục Thiên Xứng không thể trụ nổi khỏi cơn buồn ngủ, Biện Nhân Mã cẩn thận đắp chăn cho cậu bạn, còn nói:
“Ngày mai tớ lại đến.”
Nói được làm được, hôm sau Biện Nhân Mã đến thật, nhưng mà đến từ lúc sáng, tới chiều thì được đón về.
Nhưng đón được cậu bé về cũng không dễ dàng, chú Biện phải lôi cậu bé đi, nếu không chắc chắn Biện Nhân Mã còn muốn ngủ lại nhà người ta.
…
Chiếc xe hơi dừng lại trước cổng trường, Giang Thiên Yết tháo đai an toàn, ôm lấy cặp của mình, sau đó quay sang nói với Dương Bảo Bình đang chống tay trên tay lái, im lặng quan sát cậu.
“Anh, đến nơi nhớ báo cho em biết đó.”
Hôm nay Dương Bảo Bình phải quay về trường học, dành ra chút thời gian đưa Giang Thiên Yết đi học thì sẽ tiện đường đi luôn.
Nghe cậu nhắc vậy, anh bỗng cười nhẹ, giơ tay lên xoa đầu cậu: “Anh biết rồi.”
Giang Thiên Yết hài lòng gật đầu, mở cửa xe đi xuống, đứng ở ngoài nói vào trong xe: “Đi đường nhớ cẩn thận.”
Dương Bảo Bình “ừm” một tiếng rất nhỏ, tiếng đóng cửa xe vang lên.
Anh đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu chậm rãi đi xa, lúc sắp đi vào cổng còn quay lại cười tít mắt, giơ cao tay vẫy về phía anh.
Những người xung quanh cũng bị hành động của cậu thu hút, theo bản năng nhìn về phía xe hơi đậu trước cổng trường.
Dương Bảo Bình thấy một bạn nam lạ mặt, hình như là bạn học của Giang Thiên Yết chạy tới khoác vai cậu, vò xù tóc của cậu, cười hỏi cậu đang chào tạm biệt ai.
Dương Bảo Bình nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của Giang Thiên Yết, anh chắc chắn ba chữ đó là: “Anh của tao.”
Dương Bảo Bình híp mắt lại, tay nắm chặt tay lái, thầm nghĩ chỉ cần hai tháng nữa đến sinh nhật tròn mười tám tuổi của cậu, anh nhất định phải thay đổi ba chữ này thành:
Người yêu của tao!
Tiết thứ hai là tiết thể dục, sau khi khởi động đầu tiết thì thầy thể dục cho học sinh hoạt động tự do, Đới Bạch Dương ôm bóng rổ chạy đến trước mặt Vương Xử Nữ, thản nhiên mời anh.
“Xử Nữ! Đi chơi bóng rổ đi!”
Lập tức có hàng chục con mắt nổi giận nhìn y.
Đới Bạch Dương nhăn mặt, hôm trước gọi quá