Tối nay trời lại đổ mưa lớn, không khí trở nên lạnh lẽo.
Mục Thiên Xứng cuộn mình trong lòng Mục Song Ngư, nghe thấy tiếng mưa rơi đập vào ô cửa sổ cùng tiếng sấm chớp ầm ầm ngoài kia mà run rẩy không ngừng.
Trong đầu cậu nhóc lúc này liên tục hiện lên hình ảnh trong cơn mưa xối xả, một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ lao vùn vụt từ con đường bên kia, đâm thẳng vào chiếc xe của cả nhà bốn người, anh hai ngồi bên kia nhào sang ôm chầm lấy cậu nhóc, bảo vệ trong lòng.
Mảnh kính to nhỏ vỡ tung tóe, máu bắn ra từ người anh hai, rất nhiều.
Xe bị lật nhào, cậu nhóc nằm trong lòng anh hai vẫn còn tỉnh táo.
Qua thêm một lúc, anh hai mới động đậy tỉnh lại, cố gắng kéo cậu nhóc ra khỏi xe.
Mưa xối cả hai anh em ướt đẫm, anh hai kéo lê cơ thể bị thương đi gọi bố mẹ, không ai đáp lại, điện thoại bị hỏng không gọi điện được, thế là anh hai phải đứng bên đường hét khàn cả giọng gọi người đến giúp.
Sấm chớp trên trời lóe lên liên tục chiếu sáng mọi thứ, Mục Thiên Xứng nhìn thấy mẹ nằm ngã ra bên ngoài xe, có gì đó màu đỏ liên tục chảy ra từ đầu của mẹ, hòa vào nước mưa, bị kéo trôi đi hết.
Cậu nhóc không nghe lời anh hai mà bò dậy, đi đến bên mẹ, nhẹ nhàng gọi.
Mẹ vẫn không đáp lại.
Có người chạy đến, xe cứu thương cũng đến, đưa cả nhà đi.
Đợi đến lúc ngơ ngác tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng trắng xóa, anh hai cả người quấn băng thẫn thờ nhìn mình, bế cậu nhóc lên, đi gặp bác sĩ trước, cuối cùng là đi về nhà.
Bố mẹ đâu? Không phải bố mẹ cũng được đưa đến đây như họ sao?
Về nhà không thấy bố mẹ nữa, không, không phải không thấy nữa, cậu nhóc thấy bố mẹ đều nằm yên trong hai hòm gỗ, có mấy chú hàng xóm đang khiêng nắp, chậm rãi đóng lại.
Cậu nhóc vội vàng nói: “Không được đóng, đóng lại rồi làm sao bố mẹ ra?”
Mọi người đều khựng người quay sang nhìn cậu nhóc, Mục Thiên Xứng được anh hai bế trong lòng nhận ra anh đang run rẩy, cậu nhóc không biết vì sao mọi người lại nhìn mình với vẻ mặt đó, vẻ mặt đó thật khó chịu.
Sau đó họ lại tiếp tục đóng nắp lại, Mục Thiên Xứng giãy giụa hét, Mục Song Ngư bèn xoa đầu cậu nhóc, giọng nói rất khàn như đang kìm nén: “Thiên Xứng, để các chú làm việc.”
“Vậy bố mẹ thì sao?”
“Bố mẹ đi rồi.”
Có người đàn ông lạ mặt đi đến nhà, Mục Song Ngư cãi nhau với người đàn ông đó rất lớn, thậm chí lao vào đánh ông ta, mọi người phải vội vàng xông đến ngăn cản anh hai đang phát điên mất kiểm soát.
Cô chú của hai anh em thì tỏ vẻ áy náy tiễn người đàn ông đó ra tận cửa, quay về nhà nhặt đống tiền vương vãi trên mặt đất, Mục Thiên Xứng còn nghe họ đang lẩm bẩm trách anh hai không biết điều.
Mục Thiên Xứng đi đến hỏi cô chú: “Bố mẹ cháu không tỉnh lại nữa sao?”
Chú của cậu nhóc lập tức gắt gỏng: “Chết thì tỉnh thế nào? Chết đó, mày hiểu không? Cái thằng đần này, cái đêm mưa đưa anh em mày về nhà ấy, bị tai nạn chết rồi, chỉ có hai anh em mày mạng lớn vẫn sống đến giờ thôi.”
Đêm mưa…
Tai nạn…
Hôm bố mẹ được đưa đi an táng, trời cũng đổ mưa dữ dội, sấm chớp cũng kinh khủng.
Người ta đặt bố mẹ vào sâu xuống đất, nhanh chóng đắp từng lớp đất lên, mãi mãi, không thể thấy nữa.
Chết rồi?
Chính là sẽ không ở bên hai anh em nữa.
Đi vĩnh viễn không quay về.
Mục Song Ngư đau lòng ôm em trai càng lúc càng run rẩy, vỗ về cậu nhóc, còn dùng tay che tai cậu nhóc lại, nhưng có vẻ hiệu quả không tốt lắm.
Đúng lúc này Hoàng Song Tử đi vào, im lặng nhìn hai anh em cuộn mình trong góc.
Anh ấy cẩn thận đi đến, Mục Song Ngư ngước mắt nhìn, Hoàng Song Tử lại thấy hai hốc mắt đỏ hoe của anh.
Hoàng Song Tử ngồi xuống bên cạnh, cầm tai nghe của mình áp lên tai Mục Thiên Xứng, điều chỉnh âm lượng ở mức vừa phải.
Mục Thiên Xứng sững người, vì tiếng nhạc truyền đến từ tai nghe đang lấn át tiếng mưa rơi ngoài kia, không nghe thấy nữa.
Qua thêm một lúc, Mục Song Ngư nhận ra em trai đã bình tĩnh lại, cảm kích nhìn Hoàng Song Tử: “Cảm ơn.”
Anh ấy lắc đầu: “Em ấy sợ sấm chớp?”
Mục Song Ngư xoa đầu Mục Thiên Xứng, thở dài, trả lời qua loa: “Xem là vậy đi.”
Đồng hồ điểm tới mười một giờ, bên ngoài chỉ còn là mưa lâm râm, Mục Thiên Xứng đã yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Khi Hoàng Song Tử vào phòng ngủ, thấy Mục Song Ngư đang gục đầu bên giường.
Anh ấy rón rén đi đến gần, gọi nhỏ: “Song Ngư.”
Ngủ say rồi?
Anh ấy thầm nghĩ, cẩn thận kéo anh dậy.
Mục Song Ngư theo quán tính ngả vào lòng Hoàng Song Tử.
Anh ấy nhẹ nhàng bế Mục Song Ngư lên giường, nằm cạnh em trai, đắp chăn lên cho anh ấy, sau đó mới dọn chăn đệm của mình nằm dưới đất, nghiêng người im lặng nhìn lên Mục Song Ngư ngủ trên giường.
Cũng chẳng biết mình đã nhìn bao lâu, mới bất tri bất giác nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, đúng lúc Mục Song Ngư cũng dẫn Mục Thiên Xứng ra ngoài, ăn sáng xong thì Mục Song Ngư sẽ đi làm, còn Hoàng Song Tử thì đưa Mục Thiên Xứng đi học, hình như chuyện này đang vô hình dần dần trở thành thói quen.
Vừa mở cửa đã thấy Đới Bạch Dương hấp tấp chạy đi học như mọi ngày, y vui vẻ chào tạm biệt ba người, Mục Song Ngư nhìn y vừa cầm bánh mì vừa chạy đi bèn quan tâm nhắc nhở: “Đừng vừa chạy vừa ăn.”
Đới Bạch Dương cười cười, vẫn chạy như bay về phía trước.
Hôm nay trong lớp xuất hiện một hiện tượng lạ.
Chính là lớp trưởng cần mẫn chăm chỉ không đến lớp!
Đới Bạch Dương nằm gục trên bàn, im lặng nhìn vị trí bên cạnh mình.
Y lấy điện thoại ra, ấn vào cuộc hội thoại trên Messenger, ngẫm nghĩ rồi nhắn một dòng rồi lại xóa, lại nhắn một dòng khác là với nội dung: Sao không đi học?
Ngón tay khựng lại ở nút gửi, Đới Bạch Dương đang cảm thấy khó hiểu cho bản thân, hay là thôi đi.
“Này, mày có đi không?”
Một thanh niên xuất hiện rất không đúng lúc vỗ mạnh vào vai y, Đới Bạch Dương giật mình, ngón cái vô tình ấn vào nút gửi, tin nhắn được gửi đi rồi.
Đới Bạch Dương: “…”
Không đến mấy giây, Vương Xử Nữ cũng đã đọc.
“…”
Thôi vậy, bạn bè hỏi han nhau tí cũng có sao.
“Nhắn cho ai đấy?”
Thằng bạn đang ngó đầu nhìn, Đới Bạch Dương lập tức tắt máy, đổi chủ đề: “Mày vừa bảo đi đâu?”
“Đi xem thi đấu bóng rổ, đi không?”
Đới Bạch Dương sáng mắt: “Đi!”
Điện thoại thông báo tin nhắn đến, Đới Bạch Dương đợi thằng bạn về chỗ rồi mới mở ra xem, quả nhiên là Vương Xử Nữ nhắn lại.
[Có chút chuyện, hôm nay không đi được.]
…
…
Giang Thiên Yết nhíu chặt mày, khó khăn mở mắt ra, dường như hít phải lượng thuốc mê hơi nhiều khiến đầu óc của cậu vẫn choáng váng.
Trên lưng truyền tới cảm giác mềm mại, có vẻ cậu đang nằm trên một chiếc giường êm ái.
Giang Thiên Yết thử động đậy hai tay lại không động được, còn cảm thấy hơi đau, hình như… bị trói rồi?
Đ**!
Giang Thiên Yết chửi thầm trong lòng, lý trí nhanh chóng giúp cậu tỉnh táo hơn, xác định tình hình hiện tại.
Nhớ lại tình hình lúc sáng, cậu để quên chìa khóa xe nên quay lại lấy, kết quả bị kẻ nào đó từ phía sau chuốc thuốc mê, tiếp đó không hay biết gì mà bị đưa đến đây.
“Cậu tỉnh rồi?”
Trong giọng nói còn pha thêm tiếng thở dốc, Giang Thiên Yết lập tức đặt tầm mắt lên người đang ngồi giữa hai chân của mình, sắc mặt của cậu ta lúc này đỏ lừ giống như đang rất hưng phấn.
Giang Thiên Yết biết cậu ta, ngày nào đến lớp cũng sẽ gặp mấy lần.
Đây chính là bạn học cùng lớp của cậu, anh chàng lớp phó mang vẻ ngoài nhã nhặn tri thức, có ai biết bên trong là một tên biến thái!
Cậu đưa mắt nhìn xuống, tái mặt khi thấy cậu ta đang tự cầm cậu nhỏ liên tục ma sát lên xuống.
Cậu ta rên lên một tiếng, chất dịch trắng kia lập tức bắn lên áo sơ mi của cậu.
Thấy biểu cảm giận dữ trên gương mặt của Giang Thiên Yết, cậu ta nở nụ cười thỏa mãn.
Cậu ta khom người xuống, đặt một tay ở bên người Giang Thiên Yết, tay còn lại muốn xoa đầu cậu lại bị Giang Thiên Yết né tránh, cánh tay khựng giữa không khí mấy giây lại tiếp tục vươn tới, ép buộc chạm lên mái tóc mềm.
“Cậu đẹp quá, Thiên Yết, thế nào cũng đẹp.”
Nghe một kẻ biến thái khen thật sự không hề dễ chịu!
Cậu ta chống đầu lên vai cậu, tiếng thở dồn dập đầy dục vọng khiến Giang Thiên Yết rùng mình.
“Đừng trách tôi.” Cậu ta chống người dậy, nhìn thẳng vào cậu, vừa cười vừa nói: “Tôi quá yêu cậu, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, cậu không chịu để ý đến tôi.
Tôi