HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 13
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Tướng mạo con người đôi lúc là một công cụ rất hữu ích, đây là đạo lý Chung Ly Sóc học được khi đối mặt các đại thần ở kiếp trước.
Tướng mạo quá mức phong lưu kia của nàng đã dựng nên một hình tượng đế vương chỉ yêu thích phong hoa tuyết nguyệt mà không để ý đến chính sự trong lòng rất nhiều người.
Khi mới bước lên đế vị, triều chính hãy còn nắm trong tay quyền thần, nàng hay dùng gương mặt ấy để làm tê mỏi chúng thần.
Một bên cười tủm tỉm không để ý đến chính sự, nhìn các quyền thần chém giết lẫn nhau vì lợi ích cá nhân, đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương lại trông như thỏa hiệp mà đẩy người của Hoàng hậu vào chỗ, từng chút một đoạt lại quyền về tay.
Mẫu thân đã từng nuôi nàng khôn lớn kia, ngoại trừ xích bát thì còn dạy cho nàng một đạo lý.
Sống làm người, phải thẳng lưng ưỡn ngực, sống thật tôn nghiêm.
Cho dù sau này Chung Ly Sóc gặp phải rất nhiều người vì sống sót mà từ bỏ tôn nghiêm, nàng vẫn không quên câu nói ấy.
Thậm chí vì nó, nàng còn buông bỏ một Chung Ly Sóc ngây ngô mà đi nghênh hợp, đi đọ sức, chỉ để bách tính đã tôn mình lên làm Hoàng đế có thể sống trên đời này một cách đĩnh đạc.
Có áo mặc, có cơm ăn, có thể đứng dậy bước đi, không cần quỳ xuống đất ăn xin.
Có sách đọc, còn có những điều phong hoa tuyết nguyệt được tiếp xúc đến.
Đó là chuyện mà nàng thân là Đế vương phải làm được.
Nếu thân thể nàng tốt hơn một chút thì tám mười năm nữa, dưới sự nâng đỡ của Hoàng hậu, có lẽ nàng sẽ thật sự trở thành một vị quân chủ phục hưng được quốc gia, để xứng với chữ "Chiêu" trong "Chiêu đức hữu lao, văn thánh chu đạt", chứ không phải "Nghi dung cung mỹ" như lời Hoàng hậu nói.
Chỉ là mệnh của nàng không tốt lắm, hoặc cũng có thể do nghiệp chướng quá nặng nề, nên chung quy vẫn không xứng với chữ ấy.
Nhưng không sao, Hoàng hậu đã làm được.
Từ ngày mở mắt tỉnh lại, nàng nằm trên giường nửa tháng, đã cảm thấy những điều thuộc về kiếp trước dần dần tan khỏi thân thể.
Thứ duy nhất khiến nàng nhớ rõ chỉ có một mình Tử Đồng.
Hoàng hậu của nàng, là người duy nhất mà đời này nàng không buông xuống được, bất kể là kính hay yêu.
Sinh ở hoàng thất là chuyện nàng không cách nào lựa chọn.
Trước năm mười sáu tuổi, nàng lạc quan nghĩ ít nhất mình có thể lựa chọn trở thành người như thế nào.
Thế nên nàng thành Kiến Lộc công tử, thành tiểu dược đồng trong ngôi miếu đổ nát.
Sau mười sáu tuổi, nàng lại lạc quan nghĩ ít ra mình có thể trở thành một Thái tử ra sao? Nhưng làm Thái tử chưa đầy năm, nàng đã đăng cơ.
Vua của một nước, vô cùng tôn quý.
Tuy chỉ còn một con đường là lên làm Hoàng đế nhưng lần này nàng thật sự có thể nương theo lựa chọn ấy mà bước tiếp.
Tuy nhiên, hiện thực lại quá tàn khốc.
Chung Ly Sóc chỉ có thể tiếp tục lạc quan nghĩ cho dù không được như mong muốn thì chỉ cần nỗ lực, cuối cùng nàng nhất định vẫn có thể thành công.
Nàng giỏi mỉm cười đối mặt hết thảy bất hạnh và đau khổ.
Thế nên sau này, khi chỉ có thể chọn cho mình thời điểm để chết, nàng vẫn còn lạc quan nghĩ ít nhất mình có thể lựa chọn cách chết như thế nào.
Đời này của nàng có quá ít lựa chọn, nhưng chưa hối hận với lựa chọn nào dù chỉ một lần.
Điều hối hận duy nhất chính là đầu hạ năm đó, trước cửa cung, nàng đã không nói ra lời ấy với Hoàng hậu.
Bởi vì khi đó, nàng cảm giác mình còn đến mười mấy năm, đâu ngờ một đời lại có thể ngắn ngủi đến vậy.
Chính vì lẽ đó, nàng thậm chí còn không nghĩ đến việc chọn lựa.
Giờ ngẫm lại, Chung Ly Sóc cũng không biết mình cảm thấy hối hận hay may mắn nhiều hơn.
Hối hận vì đã không nói ra, lại áy náy vì sợ nói ra rồi sẽ khiến Hoàng hậu nhớ mãi sự yêu mến của một vong hồn.
Khi chìm giữa biển lửa thiêu đốt, nàng lại nghĩ nếu còn có cơ hội, bằng mọi giá nàng sẽ nói ra.
Sau đó, nàng thật sự có được cơ hội để lựa chọn một lần nữa.
Không, là cơ hội có được rất nhiều, rất nhiều sự lựa chọn.
Nhiều đến mức, nàng có thể vui vẻ mà quang minh sống trên đời này.
Nàng biết mình mười sáu tuổi, biết làm sao để đối mặt sư trưởng, biết trước mặt cha mẹ thì nên là bộ dáng gì.
Nàng biết đối mặt trưởng tỷ thế nào, biết ứng đối với Kim Bào Vệ ra sao.
Vì thế, khi đối mặt với các môn hạ nhân, Chung Ly Sóc chưa bao giờ quên bản thân là ai cũng lựa chọn cách thức của riêng mình.
Nàng là Nhạc Chính Tố, là tiểu công tử trẻ tuổi ngây ngô của phủ Trấn Bắc Hầu.
Nàng muốn thể hiện mong muốn tìm người khẩn thiết của bản thân, nên bày ra vẻ mặt không khiến người ta phản cảm, hệt như khi xưa đối mặt với những quyền thần bừng bừng dã tâm, hỏi rằng: "Tuy ta cũng không biết tên vị đại nhân kia nhưng lại nhớ được dáng vẻ của nàng.
Hơn nữa ta còn nói cho nàng ta là ai, tên Nhạc Chính Tố, là con thứ của Trấn Bắc Hầu.
Thế này đi, ngài có thể giúp ta viết một tờ bố cáo được không? Ta nhớ Ty Thự Thính nếu nhận được đồ lạc thì có thể dán thông báo mời đến nhận.
Ta thật sự muốn cảm tạ vị đại nhân kia.
Nhờ ngài giúp ta viết bố cáo, nói tạ lễ của ta cho nàng đặt ở Ty Thự Thính, có được không?"
Thiếu niên mười sáu dùng giọng điệu tha thiết mà chân thành.
Môn hạ nhân mặc quan phục đỏ bị những lời nghe có vẻ chính đáng nhưng lại vô cùng không ổn ấy làm cho sững sờ.
Lát sau, môn hạ nhân mặt mày hiền lành mới buồn cười nói: "Tiểu công tử, đó là bố cáo khi mời nhận vật bị mất hoặc cần tìm đồ thì mới dán.
Nào giống ngài..." Bố cáo ở Ty Thự Thính ngày nào cũng dán chật ních, muốn tìm người thì đến nha môn mà tìm chứ.
"Như vầy đi, ngài tả thử xem vị đại nhân kia dáng dấp thế nào, trên người có điểm gì đặc biệt? Đêm qua có rất đông các đại nhân Nam Môn đến Ngư Long Các nhưng cẩn thận tìm tòi cũng không phải không thể ra." Có lẽ vì sự ngây ngô của nàng, hoặc cũng có lẽ nhờ danh tiếng Trấn Bắc Hầu nên môn hạ nhân ít khi kiên nhẫn quản chuyện vặt vãnh cũng sinh lòng muốn giúp nàng tìm người.
Chung Ly Sóc thầm nghĩ Hoàng hậu đêm qua đã dịch dung, vẻ ngoài hoàn toàn không có chỗ nào đặc biệt, khiến ngay cả nàng còn không nhận ra thì phải miêu tả kiểu gì? Huống hồ, dù có tả ra đi nữa thì chắc chắn cũng không tìm thấy.
Chung Ly Sóc vốn không hy vọng sẽ tìm được Hoàng hậu ở Nam Môn.
Nàng chỉ mong có người chú ý đến mình, tốt nhất là mấy người đi theo Hoàng hậu hôm qua, nếu gặp được thì thật tốt quá.
Một lòng kiên định đi theo kế hoạch mà thân phận và tuổi tác hiện tại của nàng có thể làm ra, Chung Ly Sóc cứ vậy mà ôm hộp quà, tiếp tục nói chuyện với môn hạ nhân.
Theo thời gian trôi, những môn hạ nhân xử lý sự vụ ở Ty Thự Thính cũng chú ý đến nơi này, bắt đầu sôi nổi hiến kế.
Sau khi biết nàng là đệ đệ của Nhạc Chính Dĩnh, môn hạ nhân có người nói: "Nhạc Chính đại nhân và Dương Ngọc Đình đại nhân của Nam Môn chúng ta là bạn bè.
Dương đại nhân là Phó Thống lĩnh Kim Bào Vệ, quản rất nhiều người.
Tiểu công tử không bằng để Nhạc Chính đại nhân