HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 14
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Sau khi nhìn Chung Ly Sóc về nhà, Dương Ngọc Đình mang theo hộp quà, đi đến Hạnh Hoa Lâu tại cửa Nam.
Vừa bước vào Hạnh Hoa Lâu, tiểu nhị nhận ra người đã lập tức ân cần dẫn hắn đến nhã gian ở lầu ba.
Dương Ngọc Đình mặt mày hớn hở, vừa vén mành của nhã gian lên thì ánh mắt đã lập tức tìm đến Nhạc Chính Dĩnh.
Thoáng cái là thấy ngay Binh bộ Thị lang đoan chính, ưu nhã, tóc búi cao.
Hắn còn chưa kịp chào hỏi thì đã nghe được một giọng nam nói: “Đến muộn còn biết mang quà.
Một năm không gặp, đầu óc của Ngọc Đình cũng bắt đầu phát triển rồi nhỉ?”
Dương Ngọc Đình chuyển mắt, nhìn sang một thanh niên trẻ tuổi để râu ngắn, mặc cẩm phục, ngọc quan thúc cao đang ngồi đối diện Nhạc Chính Dĩnh.
Hắn liếc người nọ một cái, rồi ung dung bước đến bên cạnh Nhạc Chính Dĩnh, cười nói: “Kiện Kiện, mới mồng một năm mới ngươi đã móc mỉa ta, vậy không phúc hậu lắm nha.”
Nói đoạn, Dương Ngọc Đình đặt hộp quà bên cạnh Nhạc Chính Dĩnh, vén áo bào, khoanh chân ngồi xuống, sau đó nhìn hai người đối diện mà chào hỏi: “Tô tỷ tỷ, Thôi Kiện, hai người năm mới tốt lành.”
Ngồi đối diện hắn và Nhạc Chính Dĩnh chính là Thống lĩnh Kim Bào Vệ đương nhiệm Tô Ngạn Khanh cùng với Thứ sử Trung Châu Thôi Kiện.
Bốn người họ là bạn tốt kết nghĩa với nhau khi theo đương kim thánh thượng đoạt lại đế đô.
Thứ sử Trung Châu cuối năm khó khăn lắm với về đế đô một lần, nên là nhân mấy ngày Tết hẹn bạn ra ôn chuyện đôi chút.
Tô Ngạn Khanh thống lĩnh ba vạn Kim Bào Vệ có một gương mặt hết sức nghiêm túc, lạnh lùng.
Nàng nói không nhiều lắm, thấy Dương Ngọc Đình cũng chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Trái ngược với sự lạnh nhạt của Tô Ngạn Khanh, vẻ mặt cười tủm tỉm của Thôi Kiện trắng trẻo để râu ngắn lại có vẻ rất nhiệt tình: “Chúc Tết thì phải có quà Tết.
Vậy nên quà Tết của ngươi cho ta đây sao?”
Thôi Kiện nhìn hộp quà Dương Ngọc Đình mang đến, vẻ mặt hết sức hiển nhiên.
Nhạc Chính Dĩnh nhìn Dương Ngọc Đình ngồi cạnh bên, cũng không thèm để ý, chỉ ngã một chung rượu ấm đặt trước mặt hắn.
Dương Ngọc Đình nhận rượu, không hề khách khí bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Rượu rót vào lòng, một dòng nước ấm cũng theo đó dâng lên.
Dương Ngọc Đình vung tay, nói: “Ai, quà Tết tặng ngươi hôm qua ta đã sai người đưa đến chỗ ngươi rồi.
Ta bây giờ là đến để đòi quà từ ngươi.
Huống hồ, quà này cũng không phải của ta.”
“Ha, chẳng lẽ lại là tiểu cô nương nào đưa cho?” Thôi Kiện bưng rượu, khẽ nhấp một ngụm, không quên trêu đùa.
“Không phải, không phải.
Đây là đồ của một tiểu đệ đệ.” Dương Ngọc Đình lắc đầu, đưa mắt nhìn sang Nhạc Chính Dĩnh, mặt đầy ý cười.
“Ngươi lại bắt đầu trêu đến tiểu đệ đệ rồi sao?”
“Ta không có.
Lại nói, A Dĩnh, chuyện này còn liên quan đến ngươi đấy.” Dương Ngọc Đình cố ý úp mở, nhìn Nhạc Chính Dĩnh bằng ánh mắt mong chờ.
“Ờ.” Nhạc Chính Dĩnh không hề có ý định phản ứng hắn, chỉ cùng Tô Ngạn Khanh thưởng thức món lẩu thịt bò trứ danh của Hạnh Hoa Lâu.
Lẩu thịt bò ở Hạnh Hoa Lâu là món ngon nhất hạng, không ăn nhiều một chút thật sự có lỗi với bản thân.
“Lẽ nào có người nhờ ngươi đưa cho A Dĩnh? Hoa đào của A Dĩnh giờ đã tìm đến chỗ ngươi luôn rồi ư?”
Ý đồ của Dương Ngọc Đình đối với Nhạc Chính Dĩnh cũng chỉ có bản thân đương sự là không rõ.
Thế nên người tinh tường như Thôi Kiện, đối với chuyện trêu đùa Dương Phó Thống lĩnh một đống tuổi mới biết yêu lần đầu thật sự phải nói là vô cùng chăm chỉ.
Dương Ngọc Đình không đợi được Nhạc Chính Dĩnh hỏi xem tại sao liên quan đến mình, lại nghĩ câu vừa rồi của Thôi Kiện nhất định sẽ kéo cuộc nói chuyện đi xa, bèn vội vàng nói: “Không phải, đều không phải.
A Dĩnh, lúc nãy ta nhìn thấy đệ đệ ngươi, cũng chính là Nhạc Chính Tố.”
Nhạc Chính Dĩnh lúc này mới buông đũa, nhìn thẳng vào Dương Ngọc đình: “Đây là Tố đưa cho ngươi?” Chẳng lẽ người này chính là vị đại nhân Kim Bào Vệ tối qua? Không đúng, đó là một nữ đại nhân, trong khi Dương Ngọc Đình nhìn từ trên xuống dưới không một chỗ nào giống nữ tử.
Trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì, song Nhạc Chính Dĩnh vẫn nhìn Dương Ngọc Đình trước mắt, nghiêm túc nói: “Lẽ nào ngươi chính là nữ đại nhân giải thích nghi hoặc cho A Tố đêm qua? Ngươi mặc nữ trang đi Ngư Long Các?”
Câu này vừa được nói ra, không chỉ Thôi Kiện mà ngay cả Tô Ngạn Khanh vốn kiệm lời cũng bật cười.
Bởi vì bọn họ đều nghĩ đến một chuyện.
Trong lần đánh cuộc nào đó vào năm ngoái, Thống lĩnh Dương Ngọc Đình vóc người cao lớn, uy phong lẫm liệt sau khi thua cuộc đã mặc nữ trang đến Xuân Phong Nhất Độ Lâu nhảy một điệu Xà Vũ vô cùng hương diễm.
Đêm hôm ấy, nam tử đảo trang yêu diễm một điệu múa thành danh.
Không biết bao nhiêu công tử thích nam sắc đã hỏi thăm tên của hắn.
Dương Ngọc Đình còn vì vậy mà làm dấy lên phong trào mặc đảo trang kéo dài khá lâu.
Dương Ngọc Đình vừa thấy bọn họ cười đã biết ngay đám người hắn quá rành này đang suy nghĩ cái gì, liền tức giận đến cắn nát cả hàm răng.
Khổ là hắn lại không thể làm gì Nhạc Chính Dĩnh, đành trừng nàng một cái, rồi vờ như không hề nghe thấy lời trêu đùa vừa rồi mà bình thản giải thích: “Đệ đệ ngươi không phải tặng quà cho ta.
Là ta muốn giúp đệ ấy tìm người.”
Đã sớm đoán được điều đó, Nhạc Chính Dĩnh cười tủm tỉm nhìn Dương Ngọc Đình, thấy bộ dạng muốn nổi đóa nhưng lại cố nhẫn nhịn của hắn, bèn bày ra vẻ mặt ‘ta hiểu mà’.
Thôi Kiện càng quá đáng hơn, hắn thiếu chút nữa đã viết cả câu “Ta hiểu, ta hiểu.
Ngươi là không ngăn được sở thích đảo trang tái phát nên lại mặc nữ trang đây mà” lên mặt.
Dương Ngọc Đình ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói: “Đệ ấy muốn tìm người đã giúp đỡ trong Ngư Long Các đêm qua, còn nói đã hứa với người ta sẽ tặng quà, nói được thì nhất định phải làm được.
A Dĩnh, nhìn đệ đệ ngươi kìa, phúc hậu biết nhường nào, nói đến là đến.
Ngươi ngẫm lại xem năm ngoái sinh thần ta, ngươi cũng nói đến uống rượu, kết quả chẳng thấy mặt mũi đâu.
Chậc chậc… Ngươi không thể đáng yêu như đệ đệ được hay sao?”
Chuyện vắng mặt trong tiệc sinh thần, Dương Ngọc Đình vẫn canh cánh mãi.
Nghĩ đến tấm lòng ngập tràn chờ mong của mình bị cho leo cây, hắn lại cảm thấy thê lương.
Nhạc Chính Dĩnh nâng chén nhấp một ngụm, vờ như không nghe thấy lời oán giận của Dương Ngọc Đình.
“Nói vậy thì đúng thật là đứa bé ngoan.
Ngươi nói xem đệ ấy muốn tìm ai?” Thôi Kiện gia nhập chủ đề, tò mò hỏi.
Dương Ngọc Đình nhìn Nhạc Chính Dĩnh.
Nhạc Chính Dĩnh nhớ đến biểu hiện của ấu đệ đêm qua, ngẫm nghĩ một lúc bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Kể xong, nàng lại nói: “A Tố nhà ta từ nhỏ đến lớn không thường tiếp xúc với ai.
Ta cũng không có chuyện gì cho đệ ấy làm.
Nếu đệ ấy thành tâm muốn cảm tạ người kia như vậy thì Dương Ngọc Đình, ta