HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 34
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex.
Bạn có biết trang truyện * TRUMtruye n.OR G *
_____________
Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên nghe truyền, nửa canh giờ sau đã đến Triêu Huy Điện.
Huyên Cảnh Thần xử lý một bộ phận công vụ, sau đó buông bút son đứng dậy, ý bảo Đại Ty Mệnh theo nàng đến sạp nhỏ ở Tây điện ngồi xuống.
"Bệ hạ gọi ta là vì chuyện gì?" Đại Ty Mệnh thi lễ, mắt dừng trên người Nữ hoàng.
Nữ hoàng nhìn thiếu nữ đã dần trở nên ổn trọng, dịu giọng nói: "Gọi ngươi đến đây giữa đêm, chỉ là tâm niệm Chiêu Đế nên nảy sinh xúc động.
Nghe nói người của Thái Nhất Môn có thể vấn linh với Thần Quốc, không biết khi đại tế cho Chiêu Đế thì Đại Ty Mệnh có thể thay ta hỏi thử xem liệu nàng có mạnh khỏe được chăng?"
Hạng Tư Niên nghe vậy thì thoáng sững sờ.
Đôi mắt to tròn, rõ ràng kia thoáng qua một nét kinh ngạc.
Đi theo bên cạnh Thanh Lam nhiều năm, Hạng Tư Niên đã sớm biết thái độ của vị bệ hạ này với Giám Thiên Ty là như thế nào.
Cho dù khi xưa Thanh Lam từng giúp nàng công phá Vân Châu nhưng bao nhiêu năm sau đó, bệ hạ cũng chưa từng nhờ vả Giám Thiên Ty bất kì chuyện gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên bệ hạ phân phó Đại Ty Mệnh làm chuyện không thuộc chức trách trong ba năm đăng cơ đến nay, không tính những lần hiến tế thông thường.
"Hay là...!không thể được?" Huyên Cảnh Thần nhìn gương mặt non nớt thoáng vẻ kinh ngạc của thiếu nữ, đè nén suy nghĩ vẩn vơ không cẩn thận toát ra trong lòng.
"Cũng không phải không thể." Hạng Tư Niên cúi người, vội đánh tiếng giải thích: "Chỉ là lần đầu được bệ hạ sai phái, sợ hãi không thôi."
"Còn chuyện vấn linh, là vạn vạn không nên.
Trong Thái Nhất Quyển Kỉ có nói, về với cát bụi, người đã mất đừng bận tâm phàm trần, mà người sống ở phàm trần cũng chớ quấy nhiễu vong linh.
Lấy cái chết làm giới hạn, từ biệt tại Vong Xuyên, từ đây âm dương hai ngả không liên quan đến nhau." Thiếu nữ ung dung nói, giải thích với Nữ hoàng rõ ràng từng câu chữ: "Chuyện vấn linh là chuyện vượt qua sinh tử, cưỡng cầu vi phạm chí nguyện của Đông Hoàng.
Thần tu vi nông cạn, trước giờ chưa từng thử qua, không biết lần này có hỏi được cho bệ hạ hay không."
Huyên Cảnh Thần nghe vậy bèn cười, than nhẹ một tiếng, nói: "Nếu vậy, đành thôi."
Hạng Tư Niên ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Xưa nay vấn linh đều là vì cầu chuyện quan trọng.
Nếu bệ hạ chỉ đơn giản là muốn hỏi thăm Chiêu Đế, vậy thần có một cách khác."
"Cách gì?"
"Vu Sơn Vân Mộng." Hạng Tư Niên đáp, "Chỉ cần trong ba ngày đại tế Chiêu Đế, bệ hạ mỗi ngày dâng hương, niệm kinh.
Đến đêm mồng chín, tại Thái Nhất Quan, thần sẽ vì bệ hạ hiến vũ Vân Trung Quân, hẳn là có thể cầu được gặp Chiêu Đế trong mộng."
Cho dù là Nữ hoàng, người chỉ học qua loa môn kinh nghĩa tại Hoằng Văn Quán, cũng biết điển cố Vu Sơn Vân Mộng.
Thứ nàng cần không phải là được đến nữ thần chiếu cố, mà là được Vân Trung Quân cho phép, để có thể gặp lại thê tử đã qua đời.
Các tín đồ Thái Nhất Môn, hoặc nhiều hoặc ít đều đã từng nhờ Thái Nhất đạo nhân thỉnh cầu Vân Trung Quân cho một hồi Vu Sơn Vân Mộng, chỉ để thấy được tình nhân đã mất đi.
Nữ hoàng chưa bao giờ có suy nghĩ ấy, nhưng nghe Hạng Tư Niên nói xong lại do dự: "Đã vậy, nếu Đại Ty Mệnh có lòng, hẳn có thể thử xem."
Hạng Tư Niên cúi đầu mỉm cười: "Thần tất nhiên sẽ cố hết sức.
Chỉ là đế vương muốn cầu Vu Sơn Vân Mộng thì cần cả hai Đại Thiếu Ty Mệnh cùng nhau, một ca một múa.
Bệ hạ, điệu hiến tế để cho ta, còn bài tán ca..."
"Nếu bệ hạ không chê thì ta có một tiểu sư huynh, rất am hiểu tiếng thần linh.
Để nàng ca, ta múa, cùng đưa bệ hạ vào Vân Mộng Trạch, có được không?"
"Vậy cứ y theo lời khanh." Nữ hoàng gật đầu, lại nói: "Có điều đây là việc tư, mong khanh hiểu cho.
Càng ít người biết càng tốt.
Còn tiểu sư huynh kia của ngươi..."
"Thần biết." Hạng Tư Niên cúi đầu.
Thiếu nữ trẻ tuổi như thấu hiểu hết thảy, nở nụ cười khiến Nữ hoàng an tâm.
Huyên Cảnh Thần vừa lòng gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Hôm sau, vừa đến nơi giảng bài như ước hẹn với Hạng Tư Niên, Chung Ly Sóc đã nhận được lời nhờ vả thứ hai từ Đại Ty Mệnh.
"Sư phụ từng nói với ta rằng tiểu sư huynh rất giỏi tán ca, lời hay như tiếng thần linh.
Nay ta có một chuyện muốn nhờ sư huynh, không biết sư huynh có bằng lòng giúp đỡ?"
Chung Ly Sóc vừa nghe đã bị khơi dậy lòng hiếu kì, hỏi: "Ta có thể giúp chuyện gì?"
Hạng Tư Niên đáp: "Chuyện tốt, trợ người có tình gặp lại nhau.
Sư huynh có giúp hay không?"
"Nếu có thể thì đương nhiên sẽ ứng." Chung Ly Sóc vui vẻ, thoải mái hỏi: "Nhưng ngươi còn chưa nói là chuyện gì kìa."
"Vu Sơn Vân Mộng.
Thế nên muốn nhờ sư huynh tấu một khúc Vân Trung Quân." Hạng Tư Niên nói, lại nhỏ giọng giải thích: "Ta có một tín đồ muốn gặp lại vong thê.
Chỉ là trong Giám Thiên Ty không có ai thích hợp cùng ta ca vũ, nên mới tìm đến nhờ sư huynh tương trợ."
"Được mà." Chung Ly Sóc gật đầu, lại hỏi: "Không biết là khi nào, ở đâu?"
"Mồng chín, Thái Nhất Quan.
Vừa vặn là ngày cuối trong đại tế Chiêu Đế.
Ta cũng có cớ giữ sư huynh ở lại."
"Được." Chung Ly Sóc ứng một tiếng, trở về liền cầm xích bát, sửa sang lại khúc Vân Trung Quân kia một lượt, chỉ còn chờ đến hôm mồng chín là sẽ giúp thiếu nữ thổi một khúc Vu Sơn Vân Mộng thật trọn vẹn.
Xuân Thần đã thử thăm dò đặt bước chân vào Nguyên Châu, thổi cho liễu rủ bên bờ sông đâm chồi.
Khi mặt đất cằn cỗi được tưới lên màu xanh tươi đẹp mơn mởn, mồng bảy tháng Hai đại tế Chiêu Đế cũng tới.
Mồng bảy tháng Hai, vạn vật sinh sôi, tiết trời khiến tất cả nảy nở lại đến.
Ngày này, Thái Nhất Quan cử hành lễ tế quan trọng, văn võ bá quan chen đầy.
Chung Ly Sóc ngồi quỳ giữa các Thái Nhất đạo nhân, mặc áo xanh, vấn búi tóc đạo gia, hơi híp mắt, thất thần niệm kinh nghĩa cầu phúc cho bản thân giữa làn hương khói mịt mờ.
Ánh mắt nàng dừng trên người Huyên Cảnh Thần đang đứng đầu bá quan, nhìn Hoàng hậu vẻ mặt thành kính dâng hương cầu phúc cho mình, lòng ngập tràn cảm động.
Sau Nữ hoàng, đến lượt văn võ bá quan dựa theo phẩm cấp mà tuần tự dâng hương cho Chiêu Đế.
Chung Ly Sóc nghe Đại Ty Mệnh niệm từ, dựa vào trí nhớ trác tuyệt mà nhận mặt Thượng thư và Thị lang các bộ một lượt.
Những quan viên này rất khác với lúc nàng còn nắm quyền.
Xem ra đám lão già của thành Nguyên Châu đã bị Hoàng hậu đuổi đi gần hết.
Nàng ngồi giữa các đạo nhân, nghe tế từ dài dòng mà trang trọng của Đại Ty Mệnh, lòng đều là góc nghiêng gương mặt đang tĩnh tâm của Hoàng hậu.
Trong từng tiếng ngâm xướng, giữa làn hương khói dày đặc đến không mở nổi mắt, Chung Ly Sóc tham lam trông gác thần linh lòng mình.
Đợi tế từ dài dòng qua đi là đến tế từ do chính tay Hoàng hậu viết cho nàng.
Phần tế từ mà Chung Ly Sóc vẫn luôn tâm niệm rốt cuộc cũng đến.
Giờ khắc này, nàng thẳng lưng, chuyên tâm nghe những lời Hoàng hậu muốn nói với mình.
"Vạn dân khó hề được Đông Quân, đuổi sói tham hề vệ gia quốc..."
Chung Ly Sóc biết rõ cách dùng từ của Hoàng hậu, lại không ngờ người trước giờ vẫn luôn thẳng thắn là Hoàng hậu lại khen nàng thành