HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 35
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Thiếu nữ chân trần mang chiếc chuông bạc nhỏ, khẽ đong đưa chính là một tràng leng keng thanh thúy.
Chung Ly Sóc che mắt, quỳ gối trên đệm hương bồ, ngưng thở, tĩnh thần, chờ thiếu nữ dẫn vị khách quý kia đến nơi sắp mộng gặp cố nhân.
“Đại nhân, mời bên này.” Tiếng bước chân vòng ra sau bình phong lại dừng trong nháy mắt.
Người tới hơi khựng lại, Chung Ly Sóc nghe thấy thiếu nữ dịu giọng giải thích: “Đây là tiểu sư huynh của ta.” Câu ấy vừa thốt ra, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa.
Từng bước một, tiến về phía Chung Ly Sóc đang ngồi quỳ giữa ánh nến mông lung.
Làn gió nhẹ mang theo một mùi hương ấm áp ập về phía Chung Ly Sóc.
Nàng che kín hai mắt, ngửi mùi hương thần cầu phúc của Thái Nhất Quan được xông bởi người đến.
Khách quý dựa theo chỉ dẫn của Hạng Tư Niên mà nằm trên giường ấm được ánh nến bao quanh.
Chung Ly Sóc ngồi quỳ dưới chân giường, nhận thấy tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa thì hàm dưới hơi căng chặt.
Tại nơi nàng nhìn không đến, người nàng ngày đêm đều tưởng niệm đang nằm đó.
Huyên Cảnh Thần khoác áo bào trắng, nằm thẳng trên giường ấm, ngửi mùi hương an thần từ lò đốt lan tỏa, tay đan lấy nhau đặt trên bụng, rồi yên lặng khép mắt.
Hạng Tư Niên chân trần, cổ tay, cổ chân đều mang chuông bạc ứng hòa thần linh.
Khi Huyên Cảnh Thần nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng nhảy đạp trên ánh lửa, đầu ngón tay khẽ vươn, nhón lấy bình xuân lộ đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng điểm lên giữa mày Huyên Cảnh Thần.
Một chút xuân lộ hơi lạnh, ngay sau đó, Huyên Cảnh Thần lại nhận thấy hai lòng bàn tay cũng được nhỏ xuân thủy.
Đại Ty Mệnh miệng lẩm bẩm niệm tế từ khẩn cầu Vân Trung Quân, chân thành mà từ tốn.
Tay phải bắt quyết, tay trái vung lên, vẩy hết những kinh thư cùng tế văn mấy hôm nay Huyên Cảnh Thần chép vào khoảng không phía trên ánh nến.
Giờ khắc này, chỉ Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên mới thấy những trang giấy ấy cứ thế mà trôi nổi giữa không trung, nhẹ nhàng lay động, rồi chậm rãi cháy hết trong ngọn lửa ánh xanh lập lòe bừng lên nơi đầu ngón tay trái Đại Ty Mệnh.
Ta mang xuân lộ đến, khẩn cầu Vân Trung Quân chứng cho.
Dùng thư từ để ký thác nỗi nhớ mong.
Hy vọng quân vương trong mộng có thể để ta và người được gặp lại lần nữa.
Khi hết thảy đã được chuẩn bị sẵn sàng, mũi chân Đại Ty Mệnh mới chạm khẽ vào ánh nến, dùng tư thái như bay lên chạm tay đến trang giấy đang cháy đầu tiên, rồi chậm rãi xướng lên khúc Vân Trung Quân.
“Tắm thang lan a gội hương, mặc tươi sáng a y thường ~”
Giọng ca thanh thúy của vu nữ hòa cùng tiếng chuông bạc êm tai, lại khiến Chung Ly Sóc đang ngồi quỳ trong ánh nến có cảm giác choáng váng.
Nàng nghe tiếng vu nữ, rồi đặt xích bát lên môi.
Âm xích bát du dương vang lên giữa đại điện trống trải.
Huyên Cảnh Thần nằm trên giường, nghe tiếng xích bát truyền đến, sau đó dần dần mất ý thức trong lời ngâm xướng và tiếng chuông bạc của Đại Ty Mệnh.
Nàng như đi trên áng mây tựa mềm tựa cứng, bước chậm rãi theo mây bồng bềnh, rồi đẩy ra màn sương mù dày đặc, cúi đầu nhìn xuống nhân gian.
Trong đêm tối, từng đốm lửa lập lòe.
Huyên Cảnh Thần chỉ cảm thấy mình đáp xuống nương cơn gió.
Ánh lửa trong mắt cũng dần trở nên rõ ràng.
Bóng dáng cung thành từ từ hiện lên trong tầm mắt.
Nàng thấy được Trích Linh Lâu nguy nga, thấy được cung tường cao lớn.
Cuối cùng, ánh mắt nàng bị ánh lửa thiêu cao tận trời hút lấy, dừng tại Phụng Tiên Điện cổ xưa nhất của hoàng cung.
Lửa, Phụng Tiên Điện, bệ hạ.
Đồng tử Huyên Cảnh Thần co rụt, rồi điên cuồng lao đến nơi đang hừng hực lửa cháy.
Lời ngâm xướng của Ty Mệnh tan đi khi trang giấy cuối cùng cháy hết.
Tiếng xích bát của thiếu niên cùng tiếng chuông bạc thanh thúy bay đến nơi không rõ tên.
Chung Ly Sóc che mắt thổi xích bát, bên tai đã dần không nghe thấy tiếng chuông của Đại Ty Mệnh nữa.
Có âm thanh xé toạc khi ngọn lửa liếm láp truyền đến bên tai.
Mùi khói lửa nồng đậm xộc thẳng vào miệng mũi.
Cảm giác hít thở khó nhọc khi không khí bị rút sạch khỏi phổi ép Chung Ly Sóc nhớ lại nỗi thống khổ trước khi chết.
Bàn tay nắm xích bát dần run rẩy, Chung Ly Sóc lòng đầy hoảng sợ bất ngờ kéo miếng vải đen đang che mắt xuống, sau đó bị ánh lửa tận trời làm kinh hoảng đến nói không nên lời.
Cháy rồi! Cháy rồi!
Chung Ly Sóc huơ xích bát, khàn giọng hô to, lại kinh ngạc nhận ra mình không thể thốt lên dù chỉ là một âm tiết.
Nàng ho khan mấy tiếng, ánh mắt dừng nơi tay áo, sau đó lảo đảo lui về sau mấy bước.
Sao lại thế này? Chẳng phải nàng đang mặc áo xanh ư? Vì sao lại là tay áo long bào? Chiếc miện Lưu Quan mang trên đầu khẽ đong đưa, rèm châu lay động khiến người hoa cả mắt.
Bị ánh lửa vây lấy, Chung Ly Sóc nhìn một thân miện phục trên người, rồi hoảng loạn đưa mắt khắp chung quanh.
Ánh mắt nàng dừng trên bức họa đế vương đang cháy hừng hực, sau đó khiếp sợ phát hiện mình đã trở lại Phụng Tiên Điện mùa hè năm Nguyên Cùng thứ ba.
Nàng lại phải chết sao? Hay vẫn còn trong mộng?
Đế vương nắm xích bát nhìn ngọn lửa đang dần tiến tới, bất lực đứng đờ tại chỗ.
Chợt, có một người phi ngựa phá tung cửa lớn đang cháy rực của Phụng Tiên Điện, chạy về phía Chung Ly Sóc giữa ánh lửa dữ dội.
“Chiêu Minh…”
Tiếng gọi gần như xé toạc của nữ tử vang vọng bên tai.
Chung Ly Sóc vội quay đầu, lại thấy thanh niên tướng quân một thân giáp bạc cưỡi ngựa đen giữa lửa nóng hừng hực, đang vươn tay về phía nàng.
Đế vương trẻ tuổi ôm xích bát nhìn dung nhan xinh đẹp, dịu dàng như tạc của nữ tử trên ngựa, ngây ngốc cất tiếng gọi: “Tử Đồng…”
Vừa dứt lời, tướng quân đã một tay túm lấy cổ áo nàng, xách lên lưng ngựa.
Chung Ly Sóc nằm dài trên yên thấy chú ngựa đen chở các nàng vùng chạy ra khỏi biển lửa, hướng phía quảng trường trống trải trước điện, dưới bầu trời đầy sao.
Tiếng gió vụt qua bên tai, mão Thiên Quan của Hoàng đế rơi xuống, xích bát cũng tuột mất, long bào chỉnh tề trên người trở nên xộc xệch, nhăn nhúm.
Tướng quân ghìm cương.
Vó ngựa dừng lại giữa quảng trường.
Chung Ly Sóc đang nhoài người trên lưng ngựa được Tướng quân ôm ngang, sửa tư thế lại cho ngay ngắn rồi ghì chặt vào lòng.
Khi thân thể cách lớp long bào mùa hè mỏng manh tiếp xúc đến chiếc áo giáp lạnh lẽo, Hoàng đế gầy ốm được Tướng quân ôm trong lòng, mặt dán chặt vào lưng.
Tướng quân run rẩy, siết chặt Hoàng đế, dùng sức cắn răng gằn từng câu chữ: “Điện hạ, ta đã trở về.”
Hoàng đế nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Một vầng trăng tròn vành vạnh treo trên cao, chung quanh còn giăng đầy sao sáng.
Trăng tròn, sao sáng.
Đây là đang nằm mơ.
Hôm nàng chết là một ngày hết sức cô tịch.
Nước mắt tuôn trào từ khóe mi, để lại hai vệt dài trên gò má.
Hoàng đế khịt mũi, quay đầu nhìn nữ tử phía sau, nói: “Cô còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại nàng nữa, Tử Đồng.”
Người trong mắt, rõ ràng chính là Đại Tướng quân Huyên Cảnh Thần vừa mới đôi mươi nhưng tiếng tăm đã lẫy lừng khắp Cửu Châu.
Nàng đã sớm không phải Thái tử điện hạ khi mới đại hôn.
Mà Huyên Cảnh Thần cũng không phải Đại Tướng