HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 36
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong giấc mộng của Huyên Cảnh Thần, nàng chạy về phía Phụng Tiên Điện bị bao bởi lửa lớn, cứu được Chung Ly Sóc thiếu chút nữa đã táng thân trong biển lửa ra.
Viện quân Lan Châu băng qua Lương Thủy, bắt Thứ sử Lý Minh Thành cầm đầu phản quân Uyển Châu.
Cũng như trong hiện thực, nàng nhổ sạch Lý gia đã ăn sâu bén rễ ở Sở quốc, trảm Lý Minh Thành ngay đường lớn cửa Đông.
Sở quốc khôi phục sinh cơ.
Nàng cùng Chung Ly Sóc nắm tay nhau chỉnh đốn lại triều đình đã bị quyền thần khống chế sau trận chiến loạn.
Đế vương trẻ tuổi vì chúc mừng nàng đại thắng ở phương bắc, cố ý tuần du hai bên bờ sông nhằm phô bày quốc uy.
Nàng và Hoàng đế nắm tay đi cùng nhau, một đường ngắm hết các phong cảnh.
Sở quốc trong mộng là một Sở quốc bình an, tốt lành, xinh đẹp, trù phú, đúng như ước muốn của Chiêu Đế.
Giấc mộng đẹp đẽ, bình yên như vậy khiến Huyên Cảnh Thần vô cùng hân hoan.
Đến cuối giấc mơ, Chung Ly Sóc đứng trên một chiếc thuyền con, từ biệt bên bờ Lương Thủy.
Nàng nói mình phải theo dòng chảy con sông đi về Đông Hải.
"Tạm biệt, Tử Đồng." Còn vương lại bên tai là lời từ biệt khi mỉm cười của Chiêu Đế.
Huyên Cảnh Thần đứng bên bờ sông, dõi theo chiếc thuyền con chở Chiêu Đế dần khuất xa, nhỏ giọng đáp lại một câu: "Lên đường bình an, bệ hạ."
Trong mộng, các nàng ngắm hết những cảnh tượng đã từng khát khao mong đợi, cuối cùng từ biệt nhau.
Mộng tỉnh, đã là sáng sớm.
Huyên Cảnh Thần nằm trong điện Vân Mộng, mở hai mắt, ngồi dậy, nhìn ánh nến vẫn lập lòe cháy sáng, chỉ cảm thấy trong lòng như được rót vào sự ấm áp vô tận vô biên.
Vừa chua vừa chát, lại ấm áp bội phần.
Nàng vươn tay phải đặt lên ngực, nhẹ thở dài một tiếng.
Tiếng thở ấy khẽ vang vọng trong đại điện trống trải, lộ ra một vẻ khó khăn.
Vào thời khắc Nữ hoàng tỉnh lại, Chung Ly Sóc cũng thoát khỏi giấc mơ.
Nàng mở mắt ra, tất thảy về cảnh trong mơ vẫn hiện hữu trong đầu.
Nhất định là nàng đã quá hy vọng một kết cục tương tự nên mới có thể thấy một giấc mộng đẹp như vậy.
Chung Ly Sóc thầm cảm nhận dư vị ấy một lúc, rồi mới muộn màng nhận ra mình đang nằm trên giường.
Đêm qua không phải nàng nhận lời thỉnh cầu của Đại Ty Mệnh, đến điện Vân Mộng giúp người nọ hoàn thành nghi thức ư? Rồi sau đó thế nào? Sau đó chính là mơ thấy Tử Đồng.
Tất cả những chuyện tiếp sau tựa như trong một giấc mộng.
Nàng làm sao mà đến được nơi này?
Chung Ly Sóc xốc chăn, chỉ cảm thấy đầu đặc quánh.
Nàng ngồi dậy, bước xuống giường, mang vào đôi giày được xếp ngay ngắn tại mép giường, lại gỡ chiếc áo khoác xanh dày nặng treo bên cạnh tròng vào, chợt thấy trên chiếc bàn trà cách đó không xa có dằn một phong thư.
Chung Ly Sóc bước qua, cầm lên mới thấy là thư do Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên để lại.
Trong thư đã giải đáp hết những nghi hoặc của Chung Ly Sóc.
Hóa ra là hôm qua cho quá nhiều hương an thần, khiến Chung Ly Sóc trong trận cũng đi theo vào mộng.
Hạng Tư Niên sợ nàng cảm lạnh, bèn sai người đưa nàng trở về, an trí trong khách phòng.
Chung Ly Sóc đọc xong thở dài.
Thảo nào đêm qua nàng lại mơ thấy tất cả về Tử Đồng rõ ràng như vậy.
Thiêu rụi phong thư của Hạng Tư Niên trên ngọn đèn dầu xong, Chung Ly Sóc đứng dậy rửa mặt, lại đến nhà ăn trong quan dùng cơm sáng rồi mới thu thập hành lí về nhà.
Đang lúc nàng chuẩn bị tay nải, cửa phòng lại bị gõ vang.
Người đến không phải ai khác, đúng là Hạng Tư Niên.
"Chuyện đêm qua, đa tạ tiểu sư huynh.
Có điều, tiểu sư huynh thế đã về rồi sao?" Hạng Tư Niên đứng bên chiếc bàn nhỏ, nhìn Chung Ly Sóc đang lúi cúi thu dọn tay nải, cẩn thận quan sát vẻ mặt mới nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, chuẩn bị đi về.
Chuyện đêm qua ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Chung Ly Sóc đáp, lại nhanh nhẹn thu thập đồ đạc.
Hạng Tư Niên thấy trên gương mặt nàng cũng không có vẻ gì khác thường mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Đêm qua là ta kinh nghiệm không đủ, hại sư huynh cũng đi vào mộng.
Người vào mộng có tốt có xấu, không biết đêm qua sư huynh có mơ thấy chuyện gì kì quái hay không?"
Chuyện kì quái? Cũng không có.
Chung Ly Sóc nhớ đến dung nhan vẫn chẳng hề khác trước của Hoàng hậu trong mộng, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì kì quái.
Chẳng bằng nói nhờ phúc sư muội mà đêm qua ta có một giấc mộng đẹp."
Một...!giấc mộng đẹp thể hiện hoàn chỉnh tất cả những gì giấu kín trong lòng nàng.
Thấy vẻ vui sướng trên gương mặt Chung Ly Sóc, nỗi lo lắng trong lòng Hạng Tư Niên cuối cùng cũng phai nhạt đôi chút.
Song, Chung Ly Sóc lại hỏi tiếp: "Có điều hôm qua là ai đưa ta về?"
"Sư huynh yên tâm, người này là sư tỷ của ta, Phong Bá của Giám Thiên Ty."
Hạng Tư Niên vừa dứt lời, chân mày Chung Ly Sóc đã cau lại.
Theo nàng biết thì từ đời Thứ Đế, Giám Thiên Ty đã không còn hai vị Ty Mệnh thủ vệ Hoàng đế là Phong Bá cùng Hà Thần.
Sau này Thanh Lam lên làm Đại Ty Mệnh, vẫn luôn nói phải tìm Phong Bá và Hà Thần cho nàng, giờ đã tìm được rồi sao?
Gọi sư tỷ, vậy hẳn chính là người thừa kế Phong Bá sau đời Thứ Đế.
Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Giám Thiên Ty giờ đã có Phong Bá lại rồi sao? Vậy Hà Thần đâu?" Còn Hà Thần chưởng quản hà trạch, vạn vật chi thủy thì sao? Có trở về không?
Hạng Tư Niên lắc đầu: "Phong Bá cùng Hà Thần đã mất tích từ lúc Thứ Đế còn tại vị.
Sau này sư phụ chỉ tìm được truyền nhân của Phong Bá, không thấy Hà Thần.
Đúng rồi, sư huynh, sao ngươi lại biết cả chuyện Phong Bá và Hà Thần, là sư phụ ta nói cho ngươi sao?"
Lòng Chung Ly Sóc thầm giật nảy.
Chuyện Phong Bá, Hà Thần của Giám Thiên Ty thủ vệ bên cạnh đế vương mất tích chính là bí văn tiền triều.
Sở dĩ nàng biết là bởi vì sau khi đăng cơ, Đại Ty Mệnh đã đích thân dẫn mọi người trong Giám Thiên Ty đến ra mắt và nói hết.
Vì thế, Chung Ly Sóc trấn định tinh thần, ứng một tiếng ừm.
Hạng Tư Niên bày ra vẻ mặt quả thế, rồi đưa Chung Ly Sóc ra khỏi Thái Nhất Quan sau khi Chung Ly Sóc để lại một câu "Giúp ta cảm ơn Phong Bá sư tỷ."
Nhìn bóng dáng Chung Ly Sóc dần khuất xa, trong lòng Hạng Tư Niên lại nghĩ nếu tiểu sư huynh biết chuyện đồ ngốc kia tối qua vì chấp hành nhiệm vụ bảo hộ Đông Hoàng, không rời nửa bước mà ôm ngươi, thứ trong mắt nàng chính là vướng bận, ngồi trên mái nhà phơi gió suốt nửa đêm, ta phải khuyên can mãi đồ ngốc mới ôm ngươi trở về thì chắc ngươi sẽ không muốn thật lòng cảm tạ nàng đâu.
Hạng Tư Niên tiễn Chung Ly Sóc, lại hồi tưởng vẻ mặt cảm kích của Nữ hoàng khi tỉnh lại sáng nay, và cả một câu lưu chiếu kia nữa, chỉ cảm thấy đầu đau quá mức.
Vu Sơn Vân Mộng, Vu Sơn Vân Mộng.
Có bao nhiêu người muốn ngủ say trong mộng không bao giờ tỉnh lại? Nàng không ngờ phân lượng của Chiêu Đế trong lòng Hoàng hậu hóa ra lại nặng đến thế.
Vậy người được chọn là tiểu sư huynh nàng, khi nào nói ra thì tương đối thích hợp đây?
Lòng mang suy nghĩ ấy, Đại Ty Mệnh trẻ tuổi thở dài một tiếng, rồi bước vào tẩm điện của Nữ hoàng khi trời đã lặn, đèn đã lên.
"Bệ hạ." Vừa bước vào điện, Đại Ty Mệnh đã nhìn đến nữ tử khoác trường bào đang cầm sách đọc bên chõng con, bèn cung kính hành lễ.
"Đại Ty Mệnh xin hãy đứng lên." Huyên Cảnh Thần buông sách, vẫy tay ý bảo Đại Ty Mệnh đến gần một chút, "Ngồi xuống đi."
"Vâng." Đại Ty Mệnh tuân lời, nhìn gương mặt hiền hòa của Nữ hoàng, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ triệu thần đến có chuyện gì?"
"Cũng không có gì.
Chỉ là muốn nghe ngươi giảng kinh nghĩa một chút." Mắt Huyên Cảnh Thần dừng trên người thiếu nữ non trẻ đối diện, miệng nói: "Đêm qua có