HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 46
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ngồi dưới tán hoa, Chung Ly Sóc khom người cầm lấy bánh điểm tâm đặt trên khăn gấm trước mặt, đưa đến bên miệng Thế tử Tô Hợp, nói: "Thế tử cảm thấy hoa anh đào ở đây nở thế nào?"
Tô Hợp há miệng đón nhận đồ ăn Chung Ly Sóc đút đến, rồi gật đầu, thành thật đáp: "Rất xinh đẹp."
"Cũng rất sum sê, đúng không?" Chung Ly Sóc cười nói: "Vậy Thế tử có biết, trăm năm trước thì hoa anh đào còn chưa xuất hiện ở Nguyên Châu không?"
"Hở?"
Chung Ly Sóc khẽ vuốt ngón tay, tiếp tục cất lời: "Hoa anh đào chính là hoa của Trung Châu.
Trăm năm trước, có một vị đế vương Sở quốc cực yêu hoa anh đào, nên thành Nguyên Châu mới trồng anh đào khắp nơi.
Cái cây bên cạnh chúng ta đây là cây đến từ Trung Châu vào trăm năm trước.
Năm đó, Trung Châu đưa đến một thuyền đầy hoa anh đào, nhưng lại chỉ có mỗi cây này sống sót."
Thế tử kinh ngạc cảm thán: "Thật là lợi hại."
"Lợi hại lắm đúng không?" Chung Ly Sóc cúi mắt nhìn đứa bé trước mặt, lại tiếp: "Một gốc cây non, rời khỏi khí hậu quê hương, theo thuyền xuống phía nam, vượt qua ngàn dặm, cuối cùng bén rễ tại nơi đất khách.
Trăm năm trôi qua mà vẫn có thể nở ra những đóa hoa rực rỡ như vậy."
Đôi mắt sáng ngời của Tô Hợp nhìn Chung Ly Sóc không chớp lấy một cái.
Thiếu niên ôn hòa lại nhẹ giọng nói: "Một gốc hoa anh đào đã lặn lội xa xôi như vậy.
Còn Thế tử từ Tố Bắc đến Nguyên Châu lại phải đi bao lâu?"
"Từ Tố Bắc, đi qua thảo nguyên mênh mông rồi mới đến Lan Châu đúng không?"
Tô Hợp gật đầu, lại tiếp lời Chung Ly Sóc: "Sau đó là đến Ninh Châu, Trung Châu, Uyển Châu.
Thật nhiều nơi ta chưa từng thấy.
Đi rất là lâu."
"Vậy chắc vất vả lắm." Chung Ly Sóc nói.
Thế tử nhỏ tuổi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Chung Ly Sóc thở dài một tiếng, vươn tay đặt lên đỉnh đầu Thế tử, lại hỏi: "Có sợ không?"
Tô Hợp do dự trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Mẹ...!không còn nữa." Khi rời khỏi thảo nguyên thì đúng là rất sợ.
"Một mình đến, chắc chắn là rất sợ.
Ngoài điều đó ra thì Thế tử còn sợ gì nữa?"
Chung Ly Sóc nhìn ra được nỗi hoảng loạn của đứa bé này.
Dưới sự dẫn dắt của nàng, Tô Hợp dè dặt nói: "Bọn họ nói...!đại ca sẽ giết ta.
Hoàng đế Khánh quốc cũng vậy."
"Ta có thể hiểu được nỗi sợ của Thế tử.
Nhưng hiện tại Thế tử không phải đã đến Nguyên Châu rồi đó sao? Trong mắt ta, Thế tử cũng như cây hoa anh đào mà Hoàng đế thích vào trăm năm trước, là cảnh đẹp mời đến từ vạn dặm xa xôi.
Thế tử không phải đã gặp qua Hoàng đế rồi ư? Cảm thấy nàng là người thế nào?"
"Ta không dám nhìn." Tô Hợp cầm điểm tâm, né tránh ánh mắt Chung Ly Sóc.
Trong quan niệm của người Tố Bắc bọn họ, Hoàng đế Khánh quốc chính là ác ma lảng vảng trên thảo nguyên.
Chỉ cần nhìn nhiều một cái là sẽ mất mạng."
Tô Hợp quá nhút nhát.
Một Thế tử nhỏ tuổi, dưới sự áp bách của huynh đệ lớn mạnh hơn thì có thể có can đảm gì đây? Chung Ly Sóc thở dài một tiếng, nói: "Không sao đâu, Thế tử.
Hoàng đế là người tốt.
Ta nghĩ, nàng cho Thế tử đến là để Thế tử có thể giống như cây hoa anh đào này, trở thành một cảnh đẹp của Khánh quốc."
Tô Hợp nhút nhát, nhưng không có nghĩa hắn ngu dốt.
Bằng vào việc hắn có thể nhanh chóng hiểu được Nhã ngôn chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà nói thì Tô Hợp vẫn là một đứa bé thông minh.
Hắn ngửa đầu, nhìn Chung Ly Sóc bằng ánh mắt sáng lấp lánh: "A Tố, ngươi đang an ủi ta sao?"
Chung Ly Sóc lắc đầu: "Chỉ là ta thấy Thế tử có hơi bất an nên nói chuyện với ngươi thôi.
Nếu đã bén rễ sinh sôi thì không cần phải sợ hãi nữa.
Hãy sống cho thật tốt, cũng như cây hoa anh đào này vậy."
Sống, thì mới có hy vọng.
Những lời này, Thế tử nhỏ tuổi dường như đã từng nghe.
Đó là đêm Tố Bắc phát sinh phản loạn.
Giữa cảnh binh hoang mã loạn, mẫu thân dúi chiếc huyên gốm vào lòng hắn, rồi giấu hắn giữa bầy dê.
Đừng lên tiếng.
Đừng chạy ra.
Ráng sống sót.
Đó là ba câu cuối cùng mà mẫu thân nói với hắn.
Hắn nghe thấy tiếng binh lính rên rỉ, nghe thấy tiếng máu thịt chia lìa, nghe thấy cả tiếng kêu rên của mẫu thân trước khi chết.
Tô Hợp đã nghe mẫu thân nói qua vô số lần, rằng Minh Qua Tề sẽ giành ngôi vị Đại quân của hắn.
Hắn nhường ra cũng chết, mà không nhường thì lại càng chết.
Vì thế, ngôi Đại quân, bất luận thế nào hắn cũng không được muốn.
Mẫu thân nói, nhất định phải trốn đến khi phản loạn chấm dứt mới ra, sau đó chắp tay nhường lại ngôi vị Đại quân ngay trước mặt mọi người.
Hắn làm được, nên hắn còn sống.
Tô Hợp tuy rất nhát gan, nhưng cũng thực sự kiên cường.
Chính nhờ phẩm tính ấy nên mới có thể khiến Niệm Vọng giữ hắn lại.
Tô Hợp có thể cảm nhận được lòng tốt của Chung Ly Sóc, cũng hiểu ý nàng.
Hắn cúi đầu, nhìn mấy phần điểm tâm bày trên khăn gấm, nói: "Cũng như cây hoa anh đào này, sống, thì mới có cơ hội nở hoa." Hắn ngẩng đầu, nhìn Chung Ly Sóc, mắt sáng long lanh: "A Tố, ta đã sống."
Cho nên thật ra không cần nói với hắn những lời ấy.
Hắn đều hiểu, chỉ là quá thương tâm vì không thể gặp lại mẹ nữa mà thôi.
Chung Ly Sóc bị đôi mắt trong trẻo của Thế tử nhìn mà lòng thảng thốt.
Nghe vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nở nụ cười mừng rỡ.
"Thế tử quả là một đứa bé vô cùng thông minh." Lại còn sáng suốt, thật sự rất hiếm thấy.
Chung Ly Sóc không ngờ chỉ là chức danh thư đồng tranh thủ đến vì muốn gặp Hoàng hậu thôi mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.
Càng tiếp xúc, Chung Ly Sóc lại càng bị sự trong trẻo trên người Tô Hợp hấp dẫn.
Nàng cảm thán, lại nghe Thế tử Tô Hợp nói: "Là A Tố mới phải.
Ngoài mẹ ra, A Tố là người tốt nhất mà ta từng gặp."
Là người bạn đầu tiên ở dị quốc tha hương của hắn.
Tô Hợp nghĩ, rồi tâm trạng cũng khá lên.
Hắn cầm lấy một bánh điểm tâm, đưa đến bên môi Chung Ly Sóc: "A Tố, ăn bánh."
Chung Ly Sóc cười cười, vươn tay nhận lấy.
Rồi trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nàng liếc thấy cách đó không xa có hai bóng người đứng dưới tán hoa anh đào.
Ánh mắt nàng ngưng lại, một nỗi niềm vui sướng trào dâng trong lòng.
Chung Ly Sóc buông bánh điểm tâm trong tay, đứng dậy ngay ngắn hành lễ hướng hai người.
Huyên Cảnh