HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 47
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Huyên Cảnh Thần nhìn thiếu niên mang đậm dấu vết của Chiêu Minh Thái tử trước mắt, than nhẹ một tiếng, nói: "Cảnh này, hôm nay thoạt trông thật khiến người ta đau buồn."
Trong một câu này của nàng có ba ý.
Nếu người trước mặt có lòng riêng thì bằng sự thông tuệ của Nhạc Chính Tố, sẽ nghe ra được ý từ chối trong lời nàng.
Nếu không có, như vậy cũng hiểu lòng nàng có Chiêu Đế.
Còn nếu là hoàn hồn...!
Nếu thật sự có hoàn hồn, như vậy người trước mặt sẽ có phản ứng gì? Huyên Cảnh Thần ngước mắt, thấy ánh sáng lập lòe trong đôi con ngươi của Chung Ly Sóc.
Thiếu niên ngẩng mặt nhìn nhánh hoa đào rủ trên đỉnh đầu, gắng vững giọng nói: "Năm năm tuổi tuổi hoa tương tự, tuổi tuổi năm năm người đổi thay.
Bệ hạ, thật sự vất vả rồi."
Chung Ly Sóc ngoái đầu nhìn lại, trông về phía Huyên Cảnh Thần.
Trong ánh mắt trong trẻo của thiếu niên hiện rõ sự đau lòng.
Thì ra, Hoàng hậu thật sự nhớ mong nàng, cũng đặt nàng trong lòng.
Bất luận là nhiều hay ít, đều đã đủ trở thành lí do để Chung Ly Sóc thẳng thắn.
Giờ khắc này, nàng bắt đầu hoài niệm thân phận Chiêu Đế của mình.
Nàng nên dùng phương thức nào bước đến trước mặt Huyên Cảnh Thần, nói cho đối phương mình là Chung Ly Sóc, lại phải làm sao mới có thể khiến Huyên Cảnh Thần tin tưởng đây?
Chung Ly Sóc vẫn luôn cảm thấy mình rất hiểu Hoàng hậu.
Muốn thẳng thắn với Hoàng hậu, còn khiến nàng tiếp thu, tuyệt đối không phải một chuyện có thể dễ dàng thành công.
Nỗi lòng Chung Ly Sóc bị tình cảm bất chợt nảy lên khuấy đảo đến lung tung rối loạn.
Nàng nhìn Hoàng hậu, muốn nói gì đó, hòng âm thầm thổ lộ ẩn giấu giữa những lời khách khí, nhưng Hoàng hậu lại không cho nàng cơ hội ấy.
Huyên Cảnh Thần ăn xong một bánh điểm tâm, dịu giọng nói với Chung Ly Sóc: "Tiểu tiên sinh, công vụ bận rộn, giờ trẫm phải về.
Tiên sinh và Thế tử cứ ở đây ngắm hoa thỏa thích đi."
Huyên Cảnh Thần nói xong bèn đứng lên, bước khỏi rừng anh đào.
Chung Ly Sóc nóng lòng bật dậy, nhìn Huyên Cảnh Thần rời đi, bản năng toan cất tiếng gọi lại.
Nhưng nàng do dự, thế nên Chung Ly Sóc thu lại bàn tay đã vươn, chỉ khom người hành lễ, "Bệ hạ đi chậm một chút.
Chính vụ bận rộn, mong bệ hạ quý trọng thân thể, nghỉ ngơi nhiều hơn."
Huyên Cảnh Thần quay đầu nhìn nàng, lại gật, rồi không chút do dự đi về phía Triêu Huy Điện.
Nàng nghĩ, ánh sáng trong mắt thiếu niên chỉ có thương tiếc, như đang thấy tội cho nàng vì đã đánh mất thứ mình yêu.
Không có kinh ngạc, không có khó xử, chỉ thương tiếc đơn thuần.
Như vậy, đáp án chỉ có thể là khả năng thứ hai.
Đây là một thiếu niên rất giống người ấy.
Nhưng dẫu có giống nhau như tạc thì vẫn không phải là Chiêu Minh Thái tử.
Nàng không nên bộc lộ tâm trạng của bản thân với một người không liên quan, đặc biệt là ở thời điểm hiện tại, nên cách xa thiếu niên này thì hơn.
Bất luận là vì Nhạc Chính Tố hay vì chính bản thân, Huyên Cảnh Thần đều cảm thấy tránh cho tiếp xúc quá nhiều là lựa chọn tốt nhất.
Không hề do dự, nàng cất bước rời đi.
Chung Ly Sóc nhìn theo bóng dáng Huyên Cảnh Thần dần khuất xa, từ từ biến mất giữa đầy trời sắc hoa anh đào, khẽ thở dài.
"A Tố, ngươi thích Hoàng đế sao?" Một giọng nói lanh lảnh, non nớt vang lên bên tai khiến Chung Ly Sóc giật mình quay lại.
Nàng quay đầu, thấy Thế tử Tô Hợp đang nhìn mình bằng vẻ tò mò, thoáng ngượng ngùng gật đầu, rồi ứng một tiếng "ừ".
Nói xong, gương mặt trắng nõn của thiếu niên trẻ tuổi xấu hổ cũng nhuộm thắm sắc hoa.
Tô Hợp vỡ lẽ, gật đầu nói: "Thảo nào ngươi cứ nhìn nàng mãi."
"Giống như a cha của ta nhìn a ma vậy." Tô Hợp nói tiếp, "A cha nói với ta rằng ông thích mẹ nên mới luôn muốn nhìn bà."
Những lời ngây ngô, giản dị của cậu bé khiến Chung Ly Sóc vui vẻ.
Nàng cười nói: "Thế tử đúng là một đứa bé cực thông minh.
Có điều, chúng ta hứa với nhau một chuyện được không? Chuyện ta thích bệ hạ, đừng nói với bất kì ai nha."
"Ừm." Tô Hợp gật đầu, lại hỏi: "Vì sao không thể nói?"
"Bởi vì chuyện này phải để chính ta tới nói chứ." Chung Ly Sóc đáp, nhìn đứa bé trước mặt với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Sự nghiêm túc ấy lan cả sang Tô Hợp.
Thế tử gật đầu thật dứt khoát, biểu lộ thái độ của bản thân.
Nhưng thật đáng tiếc.
Chung Ly Sóc cho rằng có thể nói ra, nhưng mãi đến khi mùa xuân qua rồi, hoa đồ mi cũng đã nở*, nàng vẫn chưa gặp lại Hoàng hậu.
*Đồ mi: cây họ tường vi.
Sau đồ mi, không có hoa nào nở nữa, vì thế người ta thường cho rằng "hoa đồ mi nở" là kết thúc cho mùa hoa trong năm.
Ngoài ra "hoa khai đồ mĩ" còn để chỉ những chuyện có kết cục không như tưởng tượng, thường là thương tâm.
(Tóm tắt lại từ Baidu)
Công việc của Huyên Cảnh Thần ngày càng bận rộn.
Mà những chuyện đã bắt đầu giải quyết từ đầu năm, bất luận chuyện nào cũng không có tiến triển.
Các Ty Mệnh tra xét những người ở bên cạnh Chiêu Đế năm xưa, không hề tìm được chút manh mối hạ độc nào.
Nhưng trong số những người đó, các Ty Mệnh lại tìm được tin tức ngoài ý muốn, tương tự Vân Trung Vương lần trước.
"Từ gia?" Nghe Ty Mệnh hồi báo xong, Huyên Cảnh Thần chau mày, nhìn người đang khom lưng hầu trước mặt, "Ngươi là nói Thái y Trang Tử Lễ và Từ gia..."
"Vâng.
Trang Tử Lễ trước đây vẫn luôn đi theo Chiêu Đế từng có giao thiệp với Từ gia." Ty Mệnh thuật lại lần lượt chuyện đã qua, lại nói: "Chúng ta điều tra những dược liệu mà Thái Y Viện từng dùng, phát hiện khi vào hạ, thuốc Trang Tử Lễ lấy ở Thái Y Viện cho Chiêu Đế chính là thuốc bổ khí, cường thân.
Vì lúc ấy Chiêu Đế phát bệnh, cổ độc xâm nhập vào tủy, nhất định đau đớn không chịu nổi nên trong đó chắc chắn còn có thuốc giảm đau.
Nhưng trong dược đơn của Thái Y Viện lại không có thứ ấy."
"Chúng thần cảm thấy quái lạ, lại điều tra Trang Tử Lễ.
Sau khi dùng các loại thủ đoạn thì lão thái y mới nói ra một chuyện.
Chính là lúc trước, Chiêu Đế sợ tin tức thân thể mình không khỏe bị tiết lộ nên cố ý làm hắn kê đơn như thế.
Còn thuốc giảm đau là do Giang Thái y lén mang ra từ Thái Y Viện cho bệ hạ dùng."
"Trước Lăng Tiêu, Trang Tử Lễ đã biết Chiêu Đế trúng phải cổ độc, từng thử nhiều cách nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.
Sau, khi Lăng Tiêu phát hiện chuyện này, Trang Tử Lễ từng hỏi Chiêu Đế xem có cần bảo Lăng Tiêu ngậm miệng hay không.
Chiêu Đế cản.
Rồi tiếp đó nữa là chuyện Lăng Tiêu đến Nam Cương."
"Như bệ hạ đã biết, thời Chiêu Đế, Thái Y Viện có rất nhiều người dòm ngó.
Giang Thái y chính là một vị Thái y hiếm thấy không làm việc cho ai."
"Cũng chính vì lẽ đó mà nửa tháng trước khi thành Nguyên Châu phá, bệ hạ đã để hắn theo các quý tộc lên phía bắc."
"Lúc ấy, thống soái của viện quân tại bờ Lương Thủy chính là Từ Nhân Thanh đại nhân.
Sau khi hội hợp với người suất quân dẫn các quý tộc lên phía bắc là Từ Minh Nghĩa, chỉ huy của viện quân liền đổi thành Từ Minh Nghĩa đại nhân."
"Từ Minh Nghĩa vừa đến Uyển Châu đã dẫn người dò hỏi Trang Tử Lễ đại nhân những chuyện có liên quan đến sức khỏe của Chiêu Đế."
"Trang Tử Lễ bị ép quá mức, đành phải khai thật, rằng Chiêu Đế không sống qua được mùa hè này."
"Sau đó nữa..." Ty Mệnh ngước mắt, nhìn bệ hạ lúc này đã ngơ ngác, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Viện quân Uyển Châu bắt đầu bại lui liên tục, lui