HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 5
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc nhìn thiếu nữ ngấn lệ trước mắt, trong đầu lại hiện lên tình cảnh lần cuối hai người gặp nhau.
Đó là một đêm hè im ắng.
Trong Tây Điện trống trải, Chung Ly Sóc quần áo đơn bạc đứng trên mặt đất, nương ánh đèn lồng trong tay hạ nhân mà mỉm cười nhìn hai cô bé mặc áo xanh, phẫn thành thiếu niên, lại liếc sang Vân Trung Vương được thị nữ bôi đen bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tam Mộc sẽ cùng Phó Thống lĩnh Kim Bào Vệ đi phía Tây.
Từ Trung Châu đưa mọi người đến thành Lê Châu.
Đừng sợ, tỷ tỷ của hai đứa ở chỗ đó.”
Huyên Cảnh An lớn hơn ôm Huyên Cảnh Ninh mười hai tuổi trong lòng.
Thiếu nữ mới mười bảy nhìn nàng với vẻ lo âu: “Còn bệ hạ? Bệ hạ thì sao?”
Thành Nguyên Châu bị bao vây đã nửa tháng.
Phản quân bên ngoài không thể xông vào mà binh lính bên trong cũng chẳng phá vòng vây ra được.
Tối nay, là đêm mà các tướng quân đánh nghi binh, cũng là cơ hội để những quý tộc trong thành Nguyên Châu tranh thủ thoát chạy.
Thiên tử thủ biên giới.
Chung Ly Sóc há có thể vứt bỏ binh lính của mình mà đi vào lúc này? Viện quân đã bị chặn ở Uyển Châu, nhưng chỉ cần kiên trì thêm lúc nữa thì vẫn còn một chút hy vọng sống.
Nàng nhìn thoáng qua các thiếu nữ đang lo lắng, cười đáp: “Đương nhiên là chờ viện quân đến rồi.
Cảnh An đừng lo.
Các tướng quân đều rất lợi hại, hoàng đô nào có dễ mất như vậy.
Chờ đến khi gặp mặt Hoàng hậu, mấy đứa hãy nói với nàng rằng trẫm sẽ bảo vệ thành Nguyên Châu, chờ nàng khải hoàn trở về.”
Huyên Cảnh An không nói, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt bi thương như đã thấu tất cả.
Nếu thành Nguyên Châu thật sự thủ được thì bệ hạ cần gạt hết mọi người đưa các nàng đi sao?
Vân Trung Vương bên cạnh nhìn đôi mắt ngấn lệ của thiếu nữ, lén vươn tay nắm chặt lấy bàn tay.
Thiếu niên hãy còn mang nét trẻ con quay đầu, nương ánh đuốc mông lung, nhìn gương mặt quá mức trắng trẻo, yếu ớt của Hoàng đế, bất an gọi một tiếng: “Hoàng tỷ…”
Chung Ly Sóc nhìn thiếu niên choai choai, dặn: “Chăm sóc các muội muội cho tốt, biết chưa? Nếu các nàng có chỗ nào va đụng, sau này hoàng tỷ không tha cho đệ đâu.”
Nàng nói, cố gắng hòa tan phần nào sự bi thương trong tuyệt cảnh.
Chung Ly Sóc chuyển mắt, nhìn xuống nữ hài vẫn luôn im lặng nép trong lòng Nhị tỷ.
Cô nàng be bé mặc nam trang, dòng lệ lấp lánh không ngừng tuôn trào từ đôi mắt đen láy.
Chung Ly Sóc ngỡ bé con sợ tối, bèn vươn tay lau đi nước mắt trên gương mặt, “Ninh Ninh, sao lại khóc? Có các ca ca, tỷ tỷ ở bên cạnh muội mà, đừng sợ.”
Huyên Cảnh Ninh khóc đến thở không ra hơi, vừa mở miệng chính là tiếng nức nở không liền mạch, đứt quãng nói: “Vậy… vậy tỷ… vậy tỷ phu… tỷ phu thì sao?”
“Tỷ phu… không… không cùng… không cùng bọn muội… đi… đi đến chỗ… chỗ của tỷ tỷ sao?”
Nữ hài nấc nghẹn, nhìn Chung Ly Sóc mà nức nở vô cùng thương tâm.
Chung Ly Sóc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài dỗ dành: “Không, ta chờ mọi người trở về.”
Vì thế, cảnh tượng cuối cùng trong ký ức nàng chính là đôi mắt rưng rưng của Cảnh An, sự chờ đợi của Chung Ly Mạc, cùng với từng tiếng “tỷ phu” bi thương đến cùng cực của tiểu muội muội từ nhỏ đã đi theo bên cạnh nàng và Hoàng hậu này.
“Tỷ phu nhất định… nhất định phải… phải tới đó.”
Đến cuối cùng, Chung Ly Sóc vẫn không lựa chọn lưu vong.
Bọn họ cũng không còn gặp lại.
Nhưng Chung Ly Sóc không hề nuốt lời, nàng thật sự vẫn luôn chờ đợi mọi người trở về.
Nhìn thiếu nữ đã ra dáng yêu kiều trước mắt, nhìn dung nhan như ngọc ấy trùng lặp với hình ảnh cô bé với đôi gò má còn hơi chút phúng phính trẻ con năm xưa, nàng cảm thấy thật sự vui mừng.
Tiểu muội muội, đã bình an lớn lên rồi.
Dáng vẻ vô ưu vô lo như vậy, thật sự không thể nào tốt hơn.
Nghĩ đến câu ‘Thái tử tỷ phu’ vừa rồi, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Xem ra không uổng công thương đứa nhỏ này, bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn nhớ đến nàng.
Chỉ là tình cảnh hiện tại đã sớm khác xưa.
Nàng đã không còn là Thái tử tỷ phu của cô bé nữa mà đã thành tiểu công tử của phủ Trấn Bắc Hầu.
Tiểu công tử từ quê nhà Lan Châu đến đây là chưa bao giờ gặp được Công chúa, cho nên nàng thu lại vẻ vui mừng trong thoáng chốc, thay bằng ánh nhìn mịt mờ với thiếu nữ trước mắt.
“Công chúa!” Thiếu niên đi theo bên cạnh gọi một tiếng.
Được cơ hội, Chung Ly Sóc vội cúi người, khom lưng hành một lễ với thiếu nữ: “Thảo dân tham kiến Công chúa.”
Ánh lệ trong mắt thiếu nữ rưng rưng rồi nghẹn xuống.
Nhìn thiếu niên non nớt mặc áo bào trắng đứng trước mặt, nàng vờ vươn tay thấm đi nước mắt, nói: “Miễn lễ.
Ngươi… ngẩng đầu lên cho bổn cung nhìn.”
Cảnh Minh Công chúa hiên ngang đại khí.
Đây là chuyện mà đại đa số các học sinh trong Hoằng Văn Quán đều biết.
Chung Ly Sóc nghe theo lời ấy, nhìn về phía muội muội vừa cửu biệt gặp lại.
Nàng muốn nhân cơ hội này mà ngắm nghía thật cẩn thận xem cô bé năm xưa giờ đã lớn lên thành bộ dáng gì.
Cũng như trưởng tỷ, Tiểu Cảnh Ninh có sự hiên ngang của nữ tử Lan Châu nhưng lại mang gương mặt nhu hòa của quý nữ Nguyên Châu, song lại có chút khác biệt.
Bởi vì thiếu nữ trước mắt thoạt trông rất mực hoạt bát, tinh thần.
Có lẽ… đây mới là bộ dáng mà các thiếu niên, thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi nên có.
Chung Ly Sóc nhìn Tiểu Công chúa, mà Tiểu Công chúa cũng quan sát nàng.
Thiếu niên mặc áo bào trắng, vóc người cao ráo nhưng lại đặc biệt mảnh mai.
Gương mặt non nớt ấy hệt như người từng dịu dàng làm bạn bên cạnh nàng thuở bé.
Người này cao hơn Thái tử tỷ phu trong ký ức một chút, cũng càng tinh thần, trẻ trung.
Thiếu niên trước mắt, rõ ràng chính là Chiêu Minh Thái tử năm mười sáu tuổi.
Tiểu Công chúa nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt tỷ phu.
Đó là sáng sớm hôm sau ngày trưởng tỷ đại hôn, nàng khóc lóc tỉnh lại muốn tìm tỷ tỷ.
Các thị nhân ôm nàng đến trước tân phòng, gõ mở đại môn tẩm điện của Thái tử.
Trưởng tỷ mặc áo cưới ôm nàng vào lòng, an ủi thật lâu.
Tỷ phu ăn mặc chỉnh tề bước ra từ sau bức bình phong, nhìn thấy nàng bèn cười cong mắt.
Tiểu Công chúa nhìn người tỷ phu hời trước mắt, sụt sịt hỏi: “Ngươi là ai?”
Chiêu Minh Thái tử trẻ tuổi nở nụ cười, đáp rằng: “Ta tên Chung Ly Sóc.
Muội là Cảnh Ninh sao?”
Thái tử thiếu niên mặc áo đỏ, cười rộ lên tuấn mỹ vô song.
Có lẽ vì ký ức quá tốt đẹp khi bé nên mãi đến tận bây giờ, Tiểu Công chúa vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật rằng Thái tử tỷ phu của mình đã không còn trên cõi đời.
Gương mặt này, thật sự là quá giống.
Thế nên mới khiến cho nàng chỉ nhìn thoáng qua đã thất thố đến mức bật thốt lên xưng hô đã bao năm không gọi kia.
Nhưng nàng đã không còn là cô bé non nớt năm xưa.
Nàng giờ là Công chúa, bên cạnh còn có một đám người theo hầu.
Nhìn dung nhan quá mức tương tự này, Cảnh Ninh kìm nén lòng hiếu kỳ, tựa tùy ý lại tựa cẩn thận chi li mà hỏi một câu: “Ngươi là ai? Tên gì?”
“Thảo dân Nhạc Chính Tố.
Nhà ở ngõ Quỳnh Hoa.” Chung Ly Sóc nhìn thiếu nữ đĩnh ngạo trước mắt, khẽ mỉm cười.
Công chúa trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Nhạc Chính… Nhạc Chính Dĩnh đại nhân của Binh bộ là gì của ngươi?”
“Hồi Công chúa, đó là trưởng tỷ của thảo dân.”
“Ra ngươi là công tử của Trấn Bắc Hầu.
A… chẳng trách.” Như đã tìm được