HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 6
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chung Ly Sóc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Hoàng hậu như vậy.
Nàng muốn gặp Hoàng hậu.
Bắt đầu từ giây phút chấp nhận Hoàng hậu thay mình ngự giá thân chinh, từ giây phút tự tay khoác cho người ấy tấm chiến y, nàng đã bắt đầu mong nhớ.
Vốn cho rằng nỗi nhớ nhung dài lâu mà vô vọng ấy sẽ lụi tàn cùng trận lửa dữ kia, nhưng không ngờ nàng lại có cơ hội mở mắt ra một lần nữa.
Tất cả, bắt đầu lại từ đầu.
Với Hoàng hậu mà nói, nàng đã thành một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng đối với nàng, Hoàng hậu vẫn là người duy nhất nàng trân ái trong trí nhớ kiếp trước.
Là mừng rỡ, là hốt hoảng, cũng là bất an.
Mang theo nỗi chờ mong khó gọi tên, Chung Ly Sóc đợi đến đêm giao thừa, đêm mà Nữ hoàng đại yến quần thần tại Ngư Long Các.
Khi mặt trời khuất bóng, các quý tộc trẻ tuổi cùng con cháu quan lớn ở thành Nguyên Châu ngựa xe như nước, đồng loạt hướng về Ngư Long Các phía đông hoàng thành.
Dưới sự thống trị của Nữ hoàng, hoàng thành sau cuộc loạn Hạ Nguyên đã một lần nữa bừng lên sự huy hoàng vốn có của đế đô một nước.
Đèn lồng ngũ sắc điểm đầy cung tường lạnh lẽo, tỏa ra ánh sáng ôn hòa giữa đêm đông giá rét.
Chung Ly Sóc ngồi trong xe ngựa đến Ngư Long Các, vươn tay vén rèm nhìn chung quanh.
Những nơi ánh mắt lướt qua đều là các nam thanh nữ tú sóng vai rảo bước.
Đằng trước, xe ngựa xếp thành một hàng dài uốn lượn, đang ngay ngắn, tuần tự tiến vào cửa lớn Ngư Long Các.
Cách đó không ra, pháo hoa nở rộ.
Chung Ly Sóc ngẩng đầu.
Ánh hào quang lấp lánh rơi trên gương mặt nàng, soi chiếu những đường nét ngây ngô mà xinh đẹp của thiếu niên.
Quả là một đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt.
Chung Ly Sóc vui mừng vì cảnh tượng hưng thịnh, nét mặt ngập tràn sự ngây thơ, mơ mộng đặc hữu của tuổi thiếu niên.
Niềm hưng phấn ấy có làm sao cũng không che lấp được.
Ngắm những gương mặt trẻ trung, phấn chấn xuất hiện dọc đường đến, Chung Ly Sóc quay đầu, nhìn Nhạc Chính Dĩnh cưỡi ngựa theo bên cạnh xe, hỏi: “Trưởng tỷ, quan chức trong triều đều trẻ tuổi vậy sao?”
Trước tối hôm nay, Chung Ly Sóc xem như một đứa trẻ chưa từng gặp cảnh thịnh yến.
Suốt đường đi, Nhạc Chính Dĩnh thấy muội muội hết nhìn đông đến ngó tây, e là đã hiếu kỳ không thôi.
Muội muội hôm nay mặc cẩm bào đỏ thẫm, ngọc quan búi cao, càng tôn lên vẻ khôi ngô, đáng yêu trên gương mặt trắng nõn.
Thân là trưởng tỷ, thấy muội muội như vậy, sự trìu mến trong lòng Nhạc Chính Dĩnh cũng cuồn cuộn dâng trào, đã chờ muội muội kéo mình hỏi đông hỏi tây thật lâu.
Giờ cuối cùng cũng hỏi, chỉ là không phải hỏi vấn đề mà nàng đã chuẩn bị sẵn.
Nhạc Chính Dĩnh ngẫm nghĩ một lúc, hẳn là dọc đường đi đã gặp không ít người trẻ tuổi nên muội muội mới thắc mắc như vậy, sau đó đáp lời: “Bệ hạ thích trọng dụng quan chức trẻ tuổi, có lý tưởng.
Trong triều đình hiện giờ, ngoại trừ vài vị lão thần thì trên cơ bản đều rất trẻ.”
“Những nam nữ thanh niên vừa rồi đi qua đều là quan chức triều đình sao?” Đây mới là vấn đề Chung Ly Sóc thực sự muốn biết.
“Phải, cũng không phải.” Nhạc Chính Dĩnh nghĩ thầm quả nhiên muội muội chú ý đến những gương mặt trẻ kia.
Nhưng muốn nàng trả lời thế nào đây? Nói rằng phần lớn trong số họ đều là bị gia tộc kéo ra cho bệ hạ xem mắt sao?
Chuyện râu ria như vậy, nàng đương nhiên sẽ không nói cho muội muội nghe.
Huống hồ nghị luận việc tư của Nữ hoàng, nàng cũng không làm được.
Vậy nên, Nhạc Chính Dĩnh nói: “Tối nay là thịnh yến hiếm thấy, bệ hạ đại yến quần thần, là chuyện trọng đại của Đại Khánh từ khi khai quốc đến nay.
Bọn họ cũng như A Tố, là đến nhờ ân điển của bệ hạ.”
Chung Ly Sóc nghe được đáp án mong muốn, gật gù buông rèm, một lần nữa ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa.
Thân thể lắc lư theo từng chuyển động của xe, nhớ lại những nam nữ thanh niên vừa thấy, trong lòng Chung Ly Sóc lại thêm đôi phần cảm thán.
Khánh Quốc non trẻ trọng dụng quan chức năng nổ.
Tất cả đều đang phát triển không ngừng.
Đại Sở mục ruỗng chung quy đã thành quá khứ.
Xe ngựa chạy qua Ngư Long Môn rồi dừng lại trước các.
Thị vệ đánh số cho xe của các đại nhân rồi dẫn đến nơi để.
Chung Ly Sóc bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Ngư Long Các” rồng bay phượng múa, đoạn theo trưởng tỷ vào trong.
Vừa bước đến cửa, tiếng huyên náo đã ập vào tai.
Hoa đăng thả đầy trong đêm, cả Ngư Long Các sáng rực như ban ngày.
Chung Ly Sóc đi sau trưởng tỷ, liếc mắt nhìn ngó chung quanh.
Vừa vào trong đã có thị nhân dẫn các nàng hướng lầu trên.
“Nhạc Chính đại nhân…”
“Nhạc Chính đại nhân…”
Một đường đi đến lầu ba, có không ít nam nữ trẻ tuổi hành lễ với Nhạc Chính Dĩnh.
Nhạc Chính Dĩnh chắp tay đáp lại từng người.
Ánh mắt bọn họ nhìn Binh bộ Thị lang, cũng nhìn thiếu niên tuấn mỹ Chung Ly Sóc.
Những nam nữ thanh niên biết ý nghĩa thật sự của buổi đại yến lần này đều đang tò mò đánh giá thiếu niên nghe đồn rất giống Chiêu Đế trước mắt, nhìn xem nàng có phải đối thủ nặng ký nhất của họ hay không.
Ánh nhìn mịt mờ ấy rơi vào mắt Chung Ly Sóc, tuy khiến nàng hiếu kỳ nhưng vẫn không đáng để tốn nhiều tâm tư lưu ý.
Thứ thu hút ánh mắt nàng chỉ có đài Ngư Diễn Liên Diệp rộng mở ngay trung tâm Ngư Long Các kia.
Ngư Long Các là nơi hoàng thất Đại Sở thiết yến quần thần xưa nay.
Chung Ly Sóc tuy từng là đế vương nhưng kiếp trước cũng chỉ ghé qua mỗi một lần.
Nhìn đài diễn như được bao quanh bởi vô số đóa sen vàng, phản chiếu ánh hào quang rực rỡ tựa xây nên từ ngọc kia, hình ảnh chôn giấu đã lâu trong ký ức cũng chợt lóe.
Đó là năm nàng được sắc phong làm Thái tử, Thứ Đế đại yến quần thần.
Yến đang lúc cao trào thì Thứ Đế bảo nàng thổi một khúc Thấy Trăng.
Xua tan mây mù thấy ánh trăng, chính khúc xích bát hân hoan lại da diết ấy đã khiến Thứ Đế vốn lạnh lùng trở nên tùy hứng đến cực điểm, thậm chí còn nhảy một đoạn Linh Tê.
Ngay trong buổi yến hội ấy, nàng đã cho rằng hết thảy khổ đau trước năm mười sáu tuổi đều đi qua, mà mẫu thân sẽ dạy nàng trở thành một đế vương tốt.
Giờ ngẫm lại, chỉ sợ đó là sự mềm dịu duy nhất mà Thứ Đế dành cho nàng.
Tối nay, hoa đăng rực rỡ, tất cả sen vàng chung quanh đài Ngư Diễn Liên Diệp đồng loạt nở rộ.
Lửa than bên dưới mỗi tầng lầu các bắt đầu nhen nhóm.
Các thị nhân lục tục dâng điểm tâm đã chuẩn bị sẵn lên.
Trong tiếng huyên náo sôi trào, các nhạc công ẩn sau đài Liên Diệp chuyển sang một khúc nhạc có giai điệu hân hoan.
Ánh mắt Chung Ly Sóc đảo qua từng chỗ ngồi, cuối cùng dừng ở vị trí trung tâm cùng tầng.
Dựa theo cách sắp xếp đại