Hướng Đông Lưu

Quyển 2 - Chương 62


trước sau



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 62
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Hôm sau, tin tức Thế tử Tô Hợp bị ám sát đã truyền khắp thành Nguyên Châu.

Dân gian đồn đại, bệ hạ muốn động binh với Tố Bắc, xé bỏ minh ước.

Các bá tánh lo lắng trận chiến này sẽ diễn ra, đều cảm thấy Hoàng đế quá mức hiếu chiến.

Huyên Cảnh Thần ở Tây Sơn thu được mật tin từ Thứ sử Thôi Kiện tại Trung Châu, vừa xem nội dung đã chau chặt mày.

Hóa ra, số binh khí mất trộm trong kho năm xưa, một bộ phận được vận chuyển đến Trung Châu, phần còn lại đưa đến Hàn Châu.

Số vũ khí đến Trung Châu bị gã Tham tướng kia giấu vào sào huyệt thổ phỉ.

Còn mục đích để làm gì, gã cũng khai sạch.

Ra đó chính là nơi huấn luyện tư binh.

Đám tư binh này chính là quân đội mà gã Tham tướng kia định sẽ mang đến Nguyên Châu.

Cũng không biết là người phương nào nhúng tay can thiệp mà gã Tham tướng ấy lại nói ra hết thảy.

Chuyện này có quan hệ rất lớn với Từ Thừa tướng Từ Minh Nghĩa.

Tả Thừa tướng có giao thiệp với bộ lạc ở Hàn Châu, Thôi Kiện nghi hắn thông địch phản quốc.

Được đến mật tin này, Huyên Cảnh Thần trầm ngâm một lúc rồi cho gọi Tô Ngạn Khanh, lén triệu tập binh mã Trung Châu xuất phát hướng Nguyên Châu.

Mà Kim Bào Vệ trấn thủ Nguyên Châu lại gọi từ Nam Môn của Dương Ngọc Đình.


Đây là mật lệnh.

Dương Ngọc Đình nhận được lệnh không nói với ai, một mình quay về thành triệu tập binh mã.

Lúc này, lai lịch của toán thích khách đêm qua cũng được điều tra rõ ràng.

Bọn họ đến từ quân doanh Trung Châu, mũi tên sử dụng chính là số mà kho vũ khí bị mất trộm năm đó.

Mọi chuyện đã dần sáng tỏ.

Lòng phản kháng của Từ Minh Nghĩa cũng rõ như ban ngày.

Bản thân Huyên Cảnh Thần biết, lại không dám nói rõ ràng với ai.

Thế nên, nàng triệu Nhạc Chính Dĩnh đến, cùng bàn chuyện thích khách.

“Đêm qua nghe lời tốp thích khách kia nói, chẳng lẽ là do đám di lão của Sở quốc làm?” Nhạc Chính Dĩnh cau mày, nghĩ đến câu cuối cùng của thích khách, lại nói: “Nếu vậy thì tại sao không hướng về phía bệ hạ mà lại tìm Thế tử Tô Hợp?”
“Thế tử chính là liên kết giữa hai bang, ngộ nhỡ có gì bất trắc cũng chỉ tốn chút công để trấn an Tố Bắc.

Bọn họ cớ gì phải hành thích Thế tử?” Nhạc Chính Dĩnh đưa ra vấn đề mà mình đã nghi ngờ suốt một đêm, “Hơn nữa thích khách hôm qua có đến sáu người.

Thế tử và ấu đệ của ta đều là những đứa trẻ không có sức phản kháng.

Sáu thanh niên bắt giữ hai đứa trẻ căn bản chính là chuyện dễ như trở bàn tay, sao có thể để chạy thoát cho được?”
Đúng vậy, cho dù muội muội đã sống sờ sờ xuất hiện trước mặt, Nhạc Chính Dĩnh vẫn hãi hùng không thôi.

Ba đứa trẻ có thể tìm được đường sống, quả thật quá sức tưởng tượng, có thể nói là phúc lớn mạng lớn.

Nếu thật sự là hướng về phía Tô Hợp thì thẳng tay giết chết chẳng phải đã xong hết rồi sao?
“Trừ phi...!những người này ngay từ đầu đã không muốn giết Thế tử.” Trưởng Công chúa bên cạnh trầm ngâm rồi nói ra một câu như vậy.

Ánh mắt Huyên Cảnh Thần cùng Nhạc Chính Dĩnh đảo sang, lại nghe nàng nói tiếp: “Bệ hạ, nếu việc này là do đám di lão của Sở quốc làm, như vậy tất cả đều hợp lí.

Hai người có nhớ lời đồn về việc bệ hạ độc hại Chiêu Đế mới dậy lên cách đây không lâu không?”
“Trước có tội này, sau thêm hỗn loạn, thế là có thể danh chính ngôn thuận… bức vua thoái vị.” Trưởng Công nói ra những từ đại bất kính ấy với vẻ mặt hết sức trầm tĩnh.

“Vu oan bệ hạ độc hại Chiêu Đế, gieo rắc lời đồn đãi trong dân gian.

Tuy không có tác dụng gì quá lớn nhưng nếu bọn họ muốn gây chuyện thì đó đã là cái cớ hết sức hợp lí.”
“Phàm muốn khởi sự, ắt phải có cớ.

Trung Châu Vương của tiền triều khi tạo phản chẳng phải cũng đã nói Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm là yêu đạo, vì thanh quân sườn nên mới bất đắc dĩ mà phất cờ đấy sao? Hôm nay vu hãm bệ hạ độc hại Chiêu Đế, bước tiếp theo chính là bức vua thoái vị, giao trả triều chính.”
“Mà Tố Bắc, nếu theo kế hoạch của bọn họ, thì chính là mượn loạn Tố Bắc mà điều đi binh mã Lan Châu chủ lực nhất của bệ hạ.

Chiến loạn Tố Bắc, lấy chuyện Thế tử Tô Hợp bị tập kích ở Nguyên Châu cũng là một cái cớ hay.

Không giết Thế tử, chính là để khi ngồi vững trên giang sơn rồi vẫn có người kiềm chế Minh Qua Tề.”
“Đây chính là phỏng đoán của ta đối với màn kịch ám sát hôm qua.”
Trưởng Công chúa người này, về chính sự thì vô cùng nhạy bén, am hiểu suy luận.

Phỏng đoán của Huyên Cảnh Thần cũng chẳng mấy khác biệt.

Nhạc Chính Dĩnh nghe xong, cảm thấy rất có lí, bèn nói: “Nếu thật là vậy thì bệ hạ phải mau chóng chuẩn bị.”
“Nếu là các di lão quý tộc thì thế lực họ có thể sử dụng không quá nhiều, cùng lắm chỉ trông hơi ghê gớm.

Nhưng hoàng tỷ, quân tử không đứng dưới tường sụp.

Ta mệnh Giám Thiên Ty giám sát những kẻ đó càng gắt gao, cũng không tin không moi ra được người bọn họ cài trong quân.” Trưởng Công chúa nói, phải gọi là căm thù đám người kia đến tận xương tủy.

Nữ hoàng gật đầu, lại dặn dò một phen mới mệnh Trưởng Công chúa lui ra, chỉ để lại Nhạc Chính Dĩnh, cùng thương thảo xem dùng những Tướng quân nào thì tương đối phù hợp.

Nàng mệnh Ty Mệnh đưa mật tin đi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Tố… công tử hôm nay thế nào rồi? Hôm qua có bị sợ hãi không?”

Nhạc Chính Dĩnh lắc đầu: “Nhờ bệ hạ quan tâm, ấu đệ không sao.

Chỉ là hôm qua bôn ba suốt một ngày, đặc biệt mệt mỏi, cùng Thế tử Tô Hợp ngủ đến giờ còn chưa dậy.”
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại ra vẻ như không có việc gì mà nói: “Nhạc Chính công tử tuy còn trẻ nhưng lại dũng cảm, quả quyết, đúng là vô cùng hiếm thấy.

Lần này nàng bảo vệ Thế tử, chính là lập công lớn.

Trẫm muốn ban thưởng.

Ngươi thử nói xem thưởng cái gì thì thích hợp?”
“Bảo hộ quân chủ chính là chức trách của thần tử.

A Tố thân là thư đồng của Thế tử, lí nên làm vậy.”
“Ta nghe Thế tử nói tiếng Tố Bắc của nàng rất thành thạo, thư pháp cũng tốt, rất có phong phạm đại sư.

Thế tử vẫn luôn xem nàng như thầy, không bằng sau này để nàng làm thầy Hoa tộc cho Thế tử vậy.”
“Phì.” Nhạc Chính Dĩnh cười khẽ, lại nói với Nữ hoàng: “Thế tử khen nàng vậy sao? Đó đều là Thế tử cảm thấy tốt thôi.

Tiếng Tố Bắc của A Tố mới học hơn nửa năm, thư pháp chỉ là do một người thầy mời đến dạy, cùng lắm chỉ xem như ngay ngắn, nho nhã, làm gì đến mức có phong phạm đại sư?”
“Bệ hạ, nàng không làm tiên sinh cho Thế tử được đâu.”
Nhạc Chính Dĩnh thay Chung Ly Sóc từ chối một phen, lại khiến Huyên Cảnh Thần nghe mà tay siết chặt.

Nàng nhớ đến những lời thiếu niên đã nói trước mặt mình vào ngày xuân, lòng thấp thỏm nôn nóng.

Huyên Cảnh

Thần gật đầu, mệnh Nhạc Chính Dĩnh lui ra, lúc này mới triệu Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên đến.

“Hôm nay triệu khanh lại đây, là do đọc kinh thư có một chuyện không rõ.

Ta thấy trong Thái Nhất Quyển Kỉ có phần Hoàn hồn, xin hỏi Đại Ty Mệnh, trên đời này liệu có người hoàn hồn thật không?” Người chưa bao giờ tin tưởng những chuyện này là Huyên Cảnh Thần, giờ lại chủ động nhắc đến.

Hạng Tư Niên sửng sốt, trầm ngâm một lúc mới đáp: “Trong những tạp lục lưu truyền của Thái Nhất Môn ta thật ra cũng có mấy bản ghi lại chuyện này.

Có điều, chuyện hoàn hồn, tất cả đều là Đông Hoàng ban ân.

Đề cập đến thiên cơ, chúng ta không thể dò xét, thế nên cũng không biết là thật hay giả.”
Lòng Huyên Cảnh Thần trầm xuống: “Vậy xin nhờ Đại Ty Mệnh tìm mấy bản tạp lục kia ra, cùng trẫm xem thử xem.”
Đại Ty Mệnh xưng vâng, rồi nhanh chóng lui xuống.

Đợi đến khi người đi rồi, Huyên Cảnh Thần mới triệu ám vệ đến, lệnh họ vào thư phòng Nhạc Chính Tố lấy một số mẫu chữ của nàng ra.

Ám vệ được lệnh, lập tức thi hành.

Đến chạng vạng, Huyên Cảnh Thần lại giao hết hộp khúc phổ, thư cảm tạ trước kia Nhạc Chính Tố viết cho nàng cùng bảng chữ mẫu của Nhạc Chính Tố vừa lấy được đến tay đại sư giám định chữ viết, cau mày nói: “Tờ giấy và bảng chữ mẫu này chính là đồ mà tiên đế để lại.

Tiên đế biết dùng nhiều kiểu chữ.

Ngươi dùng đó tham khảo, rồi giúp ta nhìn xem khúc phổ này có phải là do tiên đế viết hay không?”
Hộp khúc phổ ấy, bản thân nàng có thể nhận ra đúng là kiểu chữ mà điện hạ thích dùng nhất.

Dùng chữ Nhạc Chính Tố để xác nhận khúc phổ của Chiêu Minh Thái tử, nàng nghĩ, có lẽ sẽ tìm được đáp án mà mình mong muốn.

Đại sư xưng vâng, nhận lấy đồ rồi lập tức lui xuống.

Cõi lòng Huyên Cảnh Thần vì chuyện tối qua mà mãi vẫn chưa thể an ổn.

Nàng khấp khởi nôn nao, chờ đến khi kết quả diễn binh ấn định, chờ đến trước ngày cuộc vây săn chính thức của các thiếu niên quý tộc bắt đầu.

Kết quả giám định chữ viết chưa có, nàng lại chờ được một người dù quen mắt nhưng lại cực kì xa lạ.

“Thảo dân Niệm Vọng, có một chuyện muốn bẩm báo bệ hạ.” Đêm, trăng gần tròn, Niệm Vọng ôm một chiếc hộp đen nhánh, bước vào doanh trướng của Huyên Cảnh Thần.

Huyên Cảnh Thần một thân giáp bạc, ngồi ngay giữa trướng, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Niệm Vọng tiên sinh đến đây chính là vì việc của Thế tử sao?”
Niệm Vọng nhìn các thị vệ đứng trong trướng, lắc đầu đáp: “Không phải.


Ta là vì giang sơn của bệ hạ mà đến.”
“Mong bệ hạ triệu Đại Ty Mệnh tới đây, đồng thời cho tất cả lui xuống.

Chuyện này, ta chỉ muốn nói cho bệ hạ cùng Đại Ty Mệnh nghe.” Niệm Vọng nói, đoạn tiến lên một bước, mở hộp, cung kính dâng lên trước án của Nữ hoàng: “Bệ hạ thấy vật này, đã có thời gian nghe ta nói một lời chưa?”
Đồng tử Huyên Cảnh Thần co rụt.

Thứ nằm trong chiếc hộp nhung đỏ ấy rõ ràng là một chiếc xích bát bằng ngọc bị cháy đen, vỡ vụn cùng một miếng ngọc xanh đã vô cùng tan nát.

Nàng nhận ra vật ấy, dẫu cho đã hoàn toàn biến đổi, nàng vẫn có thể nhận ra vật ấy.

Chiếc xích bát này, là lúc đại hôn, nàng đưa đến bên cạnh điện hạ như của hồi môn.

Còn miếng ngọc xanh, chính là tượng trưng cho thân phận hoàng thất Sở quốc của Chung Ly Sóc.

Mũi Huyên Cảnh Thần cay nồng, mắt ẩn hiện ánh nước.

Nàng run rẩy vươn tay.

Đầu ngón tay trắng nõn cẩn thận sờ lên miếng ngọc xanh vỡ vụn, cố gắng kiềm lại cảm xúc đang kích động, hỏi: “Ngươi từ đâu mà có những thứ này?”
Niệm Vọng vui mừng cười, nghĩ thầm giờ đây hắn đã có thể cam tâm tình nguyện nhận tội, đền tội.

Nếu trong lòng Hoàng hậu của Chiêu Đế không có đứa bé kia thì hành động hôm nay của hắn đã không cần phải làm đến trọn vẹn như thế.

Chính vì trong lòng Hoàng hậu có nàng nên mới hoàn toàn khác hẳn.

Thế là, Niệm Vọng lại lui về sau một bước, nói với Hoàng hậu rằng: “Nghĩ chắc bệ hạ đã nhận ra vật này.

Như vậy giờ bệ hạ có thể nghe ta nói một lời hay không?”
Huyên Cảnh Thần ngưng mắt, nhìn hắn gật đầu, lại triệu Hạng Tư Niên.

Hạng Tư Niên vội vã tới đây, nhìn thấy người đứng trong trướng thì một cảm giác quen thuộc bất chợt ập đến.

Nàng hành lễ với bệ hạ.

Bệ hạ gật đầu, lại nhìn sang Niệm Vọng mà nói: “Đại Ty Mệnh cũng đến rồi.

Ngươi có thể nói vật này là từ đâu mà có chưa?”
Niệm Vọng mỉm cười thật nhẹ, sau đó giương ống tay áo, trực tiếp quỳ xuống hướng Huyên Cảnh Thần.

Huyên Cảnh Thần ngưng mắt, nhìn hắn làm hết một lễ lớn ba quỳ chín lạy, rồi lấy từ tay áo ra một quả lệnh bài đen tuyền, cao giọng nói: “Tội thần Hà Thần, khấu kiến Ngô hoàng.

Nguyện Ngô hoàng thiên thu muôn đời!”
Hạng Tư Niên trợn tròn, nhìn quả lệnh bài trong tay Niệm Vọng mà lộ vẻ kinh ngạc.
_____________
Tác giả: Niệm Vọng không phải người tốt.

Mọi người đừng tin hắn nói bậy ở chương sau.
_____________
Nay căn cước công dân giao tới nhà.

Choime dòm phát muốn sang chấn tâm lý....



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện