HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 68
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Nụ cười ấy quá đỗi dịu dàng, khiến Chung Ly Sóc trong thoáng chốc đã ngỡ mình vẫn còn đang mơ.
Nàng ngơ ngẩn nhìn đăm đăm vào người đang ôm lấy mình, mãi một lúc sau mới ý thức được mình đang nằm trong lòng Hoàng hậu.
Một luồng hơi nóng từ ngực xộc thẳng lên trán, thiêu đốt khiến hai tai Chung Ly Sóc đỏ bừng.
Nàng vội nhổm người theo bản năng, lại động đến miệng vết thương mà xuýt xoa một tiếng, ngã trở lại vòng tay Hoàng hậu.
"Cẩn thận." Huyên Cảnh Thần lập tức đỡ lấy, quan tâm nhìn miệng vết thương, nói: "Trên người điện hạ còn có vết thương, xin chớ lộn xộn."
Chung Ly Sóc vừa nghe đã biết Huyên Cảnh Thần đây là nhận ra mình.
Lòng nàng vừa mừng vừa lo, tim cứ thình thịch đánh dồn mãi không thôi.
Lỗ tai nàng đỏ bừng, ngay cả gương mặt cũng nóng rát, tâm trí hỗn loạn, rối tung.
Vết thương trên vai rất đau, nhưng vẫn có thể chịu được.
Chung Ly Sóc liếm cánh môi vừa được thấm nước, hỏi: "Tử Đồng...!sao lại ở đây?"
Nàng đã không cần giấu giếm, cũng không cần né tránh, cho nên cứ đường đường chính chính mà gọi ra xưng hô quen thuộc.
Huyên Cảnh Thần cười cong mắt, nhìn người trong lòng, đáp: "Đến thăm điện hạ."
Muôn vàn suy nghĩ thổi qua tâm trí Chung Ly Sóc.
Nàng muốn hỏi Huyên Cảnh Thần liệu có trách không, khi nàng che giấu lâu như vậy, lại muốn hỏi khúc Vân Ca đêm qua thế nào.
Nhưng một câu nàng cũng không thốt lên được, nên chỉ có thể gục đầu, nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh, gần như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Nàng liếm môi, trông có vẻ khát.
Huyên Cảnh Thần đang đỡ người, thấy thế bèn nói: "Ta đi rót cho điện hạ thêm ly nữa vậy."
Vừa dứt lời, Huyên Cảnh Thần đã định đỡ Chung Ly Sóc tựa vào đầu giường, còn mình đứng dậy rót nước.
Chung Ly Sóc nhanh tay, túm một cái đã nắm lấy tay nàng, bảo: "Không cần đâu."
Huyên Cảnh Thần cụp mắt, nhìn tay mình bị Chung Ly Sóc bắt lấy, rồi cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Bàn tay không thể xem như non mềm của Hoàng hậu được mình nắm chặt.
Mùi đinh hương quen thuộc lan tỏa từ phía sau bủa vây.
Chung Ly Sóc cảm thấy rất nóng, nàng liếm môi, nói: "Nàng đến đây bao lâu rồi?"
"Mới một lúc thôi." Huyên Cảnh Thần đáp.
Nàng điều chỉnh vị trí, ôm Chung Ly Sóc vào lòng, cũng không nói cho đối phương biết mình đã canh giữ ở đây trắng đêm.
"Vậy chẳng phải một đêm không ngủ ư?" Chung Ly Sóc ngẩng đầu, nhìn Huyên Cảnh Thần bằng ánh mắt kinh hoảng, "Đêm qua rối ren, những chuyện chất chồng trước giờ cũng khiến nàng vất vả đã lâu, không bằng nghỉ tạm ở đây một lúc?"
Dường như bốn năm sinh ly tử biệt kia không hề tồn tại.
Chung Ly Sóc nhìn Hoàng hậu, ngỡ mình vẫn còn trong thâm cung.
Nhưng khi ấy, Huyên Cảnh Thần tuyệt đối sẽ không ôm nàng thế này.
"Nhạc Chính Thị lang ở ngay bên ngoài." Huyên Cảnh Thần lắc đầu, nói.
Chung Ly Sóc chợt hoảng hốt, vội nhìn ra phía ngoài bức bình phong, tim nhảy thót đến cổ họng.
Huyên Cảnh Thần lại cười nói: "Cơ mà nàng ta ngủ rồi.
Điện hạ không muốn để họ biết, ta sẽ không nói."
Bên nhau bao nhiêu năm, chút ăn ý ấy hai người vẫn phải có.
Giờ phút này, Chung Ly Sóc cũng biết Huyên Cảnh Thần đây là đã hiểu cho mình.
Nàng cười cảm kích: "Nếu đã vậy, giờ ta không sao rồi, trời cũng sắp sáng, không bằng Tử Đồng về nghỉ ngơi đi."
Huyên Cảnh Thần lại cúi mắt nhìn nàng, than một câu: "Điện hạ không muốn thấy ta vậy sao?"
"Không phải thế." Chung Ly Sóc vội lắc đầu: "Chỉ là..."
Đối diện ánh mắt Huyên Cảnh Thần, thấy ý cười nhàn nhạt trong ấy, Chung Ly Sóc lại buông lòng nói: "Ta cũng rất lâu rồi không gặp nàng, vô cùng nhớ mong."
Nàng rất nhớ Hoàng hậu, từ hôm Hoàng hậu chưa rời khỏi thành Nguyên Châu thì đã nhớ.
Vì thế, Chung Ly Sóc thẳng thắn nói: "Bắt đầu từ hôm Tử Đồng rời khỏi thành Nguyên Châu liền nhớ mong mỗi ngày, hận không thể lên phía bắc tìm nàng.
Chỉ là..."
"Thế sự vô thường."
"Tử Đồng, khúc Vân Ca đêm qua thế nào? Từ khi nàng rời khỏi Nguyên Châu, ta đã luôn muốn chờ nàng về lại bộc bạch."
Chung Ly Sóc nhổm dậy khỏi vòng tay Huyên Cảnh Thần, xoay người khom gối quỳ trên giường, nắm tay người đối diện, run giọng nói: "Ta tuy không oai hùng như võ tướng, cũng chẳng phong lưu như văn quan, chỉ có duy nhất một cơ thể ốm yếu.
Nhưng cả đời này, nàng chính là thê tử duy nhất mà ta thương yêu rất mực."
Nàng ngưng mắt nhìn Huyên Cảnh Thần, nói rõ từng câu chữ: "Khi nàng từ phía bắc trở về, nếu ta vẫn còn sống, liệu nàng có nguyện cùng ta đến bạc đầu?"
Nàng nhảy một khúc Vân Ca chính là để nói cho Hoàng hậu một câu ấy.
Huyên Cảnh Thần mềm mại nhìn Chung Ly Sóng, mắt ngấn lệ, đáp: "Điện hạ nói lời gì ngốc thế? Ta đã là thê tử của người, đương nhiên sẽ cùng người bạc đầu chẳng chia ly."
Chỉ là...!vì sao người phải đi sớm như vậy?
Nước mắt nàng lăn khỏi khóe mi.
Chung Ly Sóc vì thế mà rung động, vội vươn tay lau trên gò má Huyên Cảnh Thần, nức nở: "Thật xin lỗi...!Là ta...!là ta...!làm khổ nàng."
"Là ta ngu dốt, không nhận ra điện hạ, tội gì oán trời trách đất." Huyên Cảnh Thần lắc đầu, cũng duỗi tay lau mặt Chung Ly Sóc, "Chỉ cần điện hạ...!trở về là tốt rồi."
Lời Huyên Cảnh Thần nói khiến Chung Ly Sóc không nhịn được mà ôm chầm lấy người đối diện, mặt vùi vào mái tóc, để mặc dòng lệ tuôn rơi.
Lát sau, nàng mới buông Hoàng hậu ra, lau sạch nước mắt, tay kia vẫn vuốt ve gương mặt Huyên Cảnh Thần: "Hôm nay gặp lại Tử Đồng, là một chuyện vui sướng, không cần đẫm nước mắt nhìn nhau."
Huyên Cảnh Thần gật đầu: "Điện hạ cũng thế.
Trên người còn mang thương tích thì chớ có hao tâm tổn sức nữa."
Cả hai đều không phải kiểu người quá mức kệch cỡm, nhủ nhau mấy lời thì đã dần ổn định tinh thần.
Khó khăn lắm mới hoàn thành được chuyện mà mình ấp ủ bấy lâu, Chung Ly Sóc nhìn Huyên Cảnh Thần ở ngay trước mắt, cười ngượng ngùng: "Giờ đây nhìn thấy Tử Đồng, hệt như ở trong mộng."
"Có điều hiện giờ không thể dùng xưng hô ấy nữa.
Ta phải gọi nàng là bệ hạ." Chung Ly Sóc cười nói.
Huyên Cảnh Thần cũng không bận tâm chuyện ấy, chỉ đáp: "Điện hạ muốn gọi là gì cũng được."
Song Chung Ly Sóc lại lắc đầu: "Vậy không hợp lễ.
Bệ hạ cũng không thể gọi ta là điện hạ nữa.
Ta giờ là con út của Trấn Bắc Hầu, theo lí nên giữ quy củ một chút."
"Vậy cứ nghe theo lời điện hạ, gọi tiểu tiên sinh giống trước đây, thế nào?" Huyên Cảnh Thần ngẫm nghĩ rồi hỏi.
Chung Ly Sóc xấu hổ, thoáng mất tự nhiên mà sờ sờ mũi: "Lúc trước...!là ta sai rồi."
Nàng lại nhận lỗi một lần nữa.
Huyên Cảnh Thần biết