HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 69
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trên chiếc giường đúng ra chỉ một mình Nhạc Chính Tố, giờ phút này lại có thêm một người.
Nhạc Chính Dĩnh tưởng mình chưa ngủ tỉnh, khó tin dụi mắt, cuối cùng tập trung ánh nhìn vào cái người đang nằm trong lòng Nhạc Chính Tố kia.
Chiếc áo khoác thuộc về đế vương nằm ngay dưới giường.
Nữ tử thân mặc trung y trắng tuyết tựa vào lòng A Tố, hai mắt nhắm chặt.
Đó là Nữ hoàng.
Nhạc Chính Dĩnh đánh chết cũng sẽ không nhận sai quân chủ của mình.
Nàng hít một hơi khí lạnh, ánh mắt chuyển sang Nhạc Chính Tố.
Nhìn dung nhan ngủ say điềm tĩnh ấy, Nhạc Chính Dĩnh lưỡng lự mãi, cuối cùng lựa chọn lui một bước, trở về bên chiếc chõng nhỏ.
Nhạc Chính Dĩnh ngồi bên giường, chết sống cũng không nhớ nổi mình đã ngủ như thế nào.
A Tố bị thương, nàng đưa phụ thân về, rồi cứ thế mà ngủ.
Như vậy, Nữ hoàng đến đây bao giờ? Nhạc Chính Dĩnh đỡ trán.
Binh bộ Thị lang ngày thường luôn bình tĩnh, thong dong lúc này chỉ cảm thấy đau đầu.
Dân phong Sở quốc khá cởi mở.
Chuyện hai người chưa cưới gả ở bên nhau như thế cũng không phải đại sự gì.
Đương nhiên, nếu một bên đã có gia thất thì đó lại là chuyện khác.
Một mặt, Nhạc Chính Dĩnh tự an ủi, Nữ hoàng một thân một mình bao nhiêu năm, giờ mới vừa ở bên muội muội, dù có gì đó cũng là lẽ thường.
Mặt khác, nàng lại suy nghĩ, đó chính là vua của một nước.
Bao nhiêu quan lại đã thúc giục Nữ hoàng đại hôn từ lâu.
Nếu A Tố cứ thế mà giáng xuống ngay trước mặt bá quan, vậy sẽ khơi lên dư luận lớn đến nhường nào?
Nhạc Chính Dĩnh đã mường tượng ra cảnh triều đình nổ tung.
Nàng suy ngẫm hồi lâu, nghĩ đến tối qua Nhạc Chính Tố nhảy một khúc Vân Ca ngay trước bàng dân, nghĩ đến việc nàng nói mình ái mộ Nữ hoàng, không hiểu sao lại còn nghĩ đến một thoáng gặp gỡ trong rừng anh đào rất nhiều năm về trước, lòng phiền muộn không thôi.
Đi theo Huyên Cảnh Thần đã lâu, Nhạc Chính Dĩnh thân là thần tử, không dám nói chắc mười phần nhưng nàng ít nhất cũng có thể mò được tám phần dụng ý của bệ hạ.
Chỉ riêng chuyện tình cảm này, Huyên Cảnh Thần trải nghiệm quá ít, người duy nhất từng ái mộ chính là Chiêu Đế đã chết.
Nhạc Chính Dĩnh thấp thỏm trong lòng, sợ Huyên Cảnh Thần gần gũi Nhạc Chính Tố là bởi vì gương mặt quá mức tương tự kia.
Nhưng mà, hai người căn bản không giống nhau nha.
Muội muội của nàng tươi xanh mơn mởn biết là bao, nào có u buồn đa tình như Chiêu Đế.
Nhạc Chính Dĩnh chống cằm, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn bị một ý niệm càng thêm rõ ràng đánh bại.
Nữ hoàng có đối tượng đại hôn, người đó chính là Nhạc Chính Tố.
Nữ hoàng là người có trách nhiệm.
Đêm đến thăm Nhạc Chính Tố, còn ngủ lại, đương nhiên sẽ tạo ra rất nhiều lời đồn đại.
Nàng không thể nào để một mình Nhạc Chính Tố gánh chịu hết thảy.
Huống hồ, Nữ hoàng cũng sẽ không để phủ Trấn Bắc Hầu mất mặt.
Tâm tình Nhạc Chính Dĩnh vô cùng phức tạp.
Nghĩ đến hai người sau bình phong, nàng cũng không ngồi trên chõng nổi nữa, bèn đứng dậy bước hướng ngoài phòng.
Cửa Thiên điện của An Hòa Uyển bị nàng đẩy mở rất nhẹ nhàng.
Ánh nắng mai chiếu rọi vào trong, xua tan khói mù cả một đêm.
Nhạc Chính Dĩnh ngẩng đầu, híp mắt nhìn mặt trời sáng rực ngoài cửa, rồi thở dài một hơi.
Đoạn, nàng quay lưng, khép cửa.
Chợt, có một người từ nóc nhà đáp xuống, lặng lẽ đứng bên cạnh nàng.
Nhạc Chính Dĩnh vừa quay lại, bị người ấy dọa tới mức kinh ngạc nhảy dựng.
Năng lực thừa nhận của nàng có cao cũng phải hoảng sợ mà tim đánh dồn dập.
Nàng ngước mắt, vẫn gắng giữ gương mặt thoạt trông như không có việc gì mà nhìn nữ tử cao lớn đối diện, cất giọng hỏi: "Phong Bá đại nhân, có chuyện gì sao?"
Nhạc Chính Dĩnh nhận ra được Phong Bá.
Dù rằng người này không thường xuất hiện, nhưng cảnh nàng ta một mình địch ngàn quân, vì Nữ hoàng đẩy lui một đám binh lính rất nhiều năm về trước quá mức đồ sộ, thật sự khiến người ta ấn tượng khó quên.
Phong Bá nhìn nàng, rồi lại chuyển mắt sang cánh cửa phía sau, do dự một lúc mới hỏi: "Bệ hạ vẫn chưa dậy à?"
Nhạc Chính Dĩnh thở dài một tiếng, đáp: "Còn ngủ." Phong Bá hiểu ý gật đầu, lắc người một cái lại biến mất tăm.
Nhạc Chính Dĩnh lúc này còn gì không hiểu nữa, nhất định là đêm qua bệ hạ mang Phong Bá đến đây, bằng không sao lại vào một cách im ắng như thế cho được?
Nàng nghĩ vậy, lại nhớ đến hai người còn ngủ sau cánh cửa, cũng không thể đi rửa mặt, đành dứt khoát ngồi ngay bên lan can ngoài cửa mà canh chừng.
Chưa đại hôn mà đã thân mật như vậy, nàng cũng không muốn muội muội mình phải mang cái danh lấy thân thị quân.
Chúng đại thần vừa trải qua chuyện lúc tối, chẳng mấy ai có thể ngủ ngon.
Khi phát hiện bệ hạ đã sớm có chuẩn bị, bọn họ thấp thỏm, bất an lăn lộn trên giường suốt một đêm, mới tờ mờ sáng đã dậy, đến phòng nghị sự cầu kiến Nữ hoàng.
Các đại thần lục tục lấp đầy phòng nghị sự.
An Thị quan mệnh thuộc hạ chuẩn bị thức ăn, xong đâu đấy mới tiếp tục sai người đi tìm Nữ hoàng.
Nữ hoàng mất tích, không nói trước một tiếng nào đã biến khỏi tất cả những nơi bình thường có thể tìm thấy.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
An Thị quan tìm đến Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa cau mày, giục các Ty Mệnh đi tìm, lại hỏi: "Có hỏi Vân Trung Vương chưa?"
An Thị quan lúc này mới nhớ ra đêm qua Vân Trung Vương cũng bị giữ lại.
Trưởng Công chúa vừa thấy vẻ mặt ấy đã biết ngay người này hẳn là quá mức nóng ruột nên lúng túng, vội dẫn người đến tìm Vân Trung Vương.
Lúc này, Vân Trung Vương vừa mới rửa mặt xong, thấy Huyên Cảnh An thì vô cùng vui vẻ, hỏi: "Cảnh An, nàng có muốn theo ta cùng đi gặp bạn tốt kiêm ân nhân cứu mạng của ta không?"
Chung Ly Mạc đã kể với Huyên Cảnh An quá trình quen biết của hắn và Chung Ly Sóc từ rất sớm.
Kết duyên từ một quyển khúc phổ, cộng thêm Nhạc Chính Tố có vẻ ngoài giống hoàng tỷ của hắn, từ đó dần thành bạn tốt.
Đêm qua Chung Ly Sóc cứu Vân Trung Vương một mạng, Huyên Cảnh An cũng vô cùng cảm kích.
Nàng gật đầu, đáp: "Đương nhiên nên đi cùng.
Có điều trước đó, ta muốn hỏi một chút đêm qua chàng từ biệt hoàng tỷ khi nào? Hoàng tỷ đã đi đâu?"
"Đêm qua, thương lượng chính sự với bệ hạ xong là nàng liền bảo ta trở về.
Ta đi thăm A Tố một chuyến.
Bệ hạ mất tích rồi sao?" Vân Trung Vương chỉ nháy mắt đã hỏi ra điểm mấu chốt.
Huyên Cảnh An gật đầu: "Tẩm cung, thư phòng, tất cả những chỗ hoàng tỷ sẽ đi trong hành cung đều đã tìm, không thấy." Vừa kinh qua chuyện đêm qua, như vậy bảo nàng làm sao mà yên tâm?
"An An nàng đừng lo.
Bệ hạ võ công cao cường, lại có Phong Bá bảo hộ.
Nếu đêm qua còn gặp chuyện, không lí nào lại im ắng như vậy.
Trừ phi..." Chung Ly Mạc nghĩ đến đấy, lập tức vỡ lẽ, "Ta biết bệ hạ đi đâu rồi!"
Huyên Cảnh An nóng lòng hỏi: "Chàng biết?"
Chung Ly Mạc gật đầu, vươn tay nắm lấy Huyên Cảnh An, dẫn nàng cùng đến An Hòa Uyển, vừa đi vừa nói: "An An nàng có nhớ khúc Vân Ca mà đêm qua A Tố nhảy không? Xem ra chúng ta sắp có thêm một tỷ phu rồi."
Chung Ly Mạc cười ha hả, rõ là cực kì vui vẻ.
Sau khi thẳng thắn với Nữ hoàng tối qua, hắn đã vô cùng mong đợi nàng có thể cùng Chung Ly Sóc tái tục tiền duyên.
Giờ như vậy, nhất định là Huyên Cảnh Thần đi tìm Chung Ly Sóc.
Hai người họ tương nhận, chóng thôi là có thể đại hôn.
Những chuyện a tỷ vẫn luôn hy vọng rồi sẽ được thực hiện.
Chung Ly Mạc thật sự cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng thay cho nàng.
Huyên Cảnh An nhìn Chung Ly Mạc mừng rỡ, chẳng hiểu ra sao.
Tỷ phu? Tỷ phu gì cơ? Chẳng lẽ chính là thiếu niên non nớt kia?
Các đại thần chờ ở phòng nghị sự dùng bữa sáng xong lại rảnh rỗi, trong