HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 70
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Ngoài phòng, Nhạc Chính Dĩnh chờ một lúc lâu.
Trưởng Công chúa cũng thấy xấu hổ, lúc này mới đánh tiếng hỏi: "Nhạc Chính đại nhân đã rửa mặt, dùng bữa chưa?"
Nhạc Chính Dĩnh lắc đầu.
Trưởng Công chúa bèn dịu giọng nói: "Chúng ta cứ chờ ở đây thật sự có hơi gây chú ý.
Không bằng thế này đi, đám người chúng ta đến chính điện vậy, rửa mặt dùng bữa xong lại lệnh An Thị quan chuẩn bị sẵn đồ dùng, chờ...!chờ bệ hạ tỉnh dậy lại sang.
Thế nào?"
Nhạc Chính Dĩnh ngẫm có lí, bèn nhìn sang Trấn Bắc Hầu.
Trấn Bắc Hầu cũng không ý kiến.
Mọi người bấy giờ mới giải tán, chỉ để lại An Thị quan dẫn người chờ Nữ hoàng tỉnh lại ngoài cửa.
Chung Ly Sóc ngủ thật mê man, mãi đến khi mặt trời lên quá ba sào mới từ từ tỉnh dậy.
Vết thương trên vai vô cùng đau đớn.
Nàng giật mình, nhận ra bên cạnh có một người nằm kề lại hoảng loạn mà choàng mở mắt.
Chung Ly Sóc cúi đầu, đến khi nhìn rõ nữ tử đang rúc trong lòng mới bừng tỉnh than một câu, hóa ra không phải mộng.
Nàng hơi chống người, cẩn thận ngắm nghía dung nhan đẹp đẽ mà quen thuộc kia, chỉ cảm thấy lòng thảng thốt.
"Điện hạ dậy rồi sao?" Như bị tầm mắt ấy thiêu đốt đến không chịu nổi, Huyên Cảnh Thần mở mắt, yên lặng nhìn người bên gối.
Ánh nhìn ấy quá mức trong trẻo, rọi vào mắt Chung Ly Sóc, lại thấm vào lòng.
Tim Chung Ly Sóc đánh thịch một tiếng, muốn tránh đi theo bản năng, lại bất chợt thấy buồn cười: "Dậy rồi."
Huyên Cảnh Thần gật đầu, rồi cũng rướn người, nhấc chiếc chăn mỏng bước xuống giường.
Nàng vừa nhặt quần áo vừa nói: "Điện hạ lại không được khỏe à? Vết thương trên vai thế nào rồi? Đói bụng sao?"
Chung Ly Sóc ngẩng mặt nhìn nàng, đầu quay cuồng từng đợt.
Trong một thoáng chốc, nàng cảm giác mình như quay về thâm cung rất nhiều năm về trước.
Mỗi sáng tinh mơ, khi sắc trời hãy còn tờ mờ chưa tỏ, Huyên Cảnh Thần cũng dậy sớm, vừa đứng vừa gọi nàng thế này.
Huyên Cảnh Thần rất mực chu đáo, sẽ hỏi nàng hôm nay mặc cái nào, đồ ăn sáng dùng món gì, còn nhắc nhở nàng các đại thần trên triều hôm nay sẽ nói chuyện gì quan trọng.
Ngay cả mặc quần áo, cũng là Hoàng hậu thay thị nữ hỗ trợ.
Đây là một thê tử cực kì cẩn thận, tận tâm, Chung Ly Sóc thường nghĩ như vậy.
Những tháng ngày ấy, giờ tưởng chừng đã qua mấy đời, lại như vẫn ở ngay trước mắt.
Chung Ly Sóc ngơ ngác nhìn người đối diện, mặc xong quần áo lại mơ hồ hỏi: "Không cho thị nhân tiến vào hầu hạ sao?"
Huyên Cảnh Thần đang thắt đai lưng, nghe vậy chỉ cúi mắt nhìn nàng, cười nói: "Không cần."
Chung Ly Sóc gật đầu, thuốc tê trên vai đã sớm hết tác dụng, đang đau đớn từng hồi.
Ngủ một đêm, thân thể quá mức trẻ trung này có chút không nhịn nổi, vừa tỉnh lại đã đói lả, bụng réo vang một trận.
Huyên Cảnh Thần nghe thấy bèn dịu giọng nói: "Điện hạ đói bụng rồi sao? Ta gọi người đưa đồ ăn lên trước, rửa mặt xong lại lệnh y công đến xem, vậy có được không?"
Chung Ly Sóc gật đầu, cũng không có chút nào ngượng ngùng.
Nàng tựa vào đầu giường, thấy Huyên Cảnh Thần mặc quần áo xong, chợt nhớ lại chuyện đêm qua, bèn cất tiếng hỏi: "Chốc nữa Tử Đồng phải đi gặp các đại thần sao? Chuyện đêm qua nên xử lí thế nào?"
Từ Minh Nghĩa làm phản, liên lụy đến những người chung quanh, gồm cả hai người con trai của hắn.
Chung Ly Sóc nghĩ đến thiếu niên vẫn luôn cùng mình làm bạn bên cạnh Thế tử, chau mày, lát sau mới nói: "Từ Minh Nghĩa đã tự sát.
Chủ mưu Chung Ly Trình cũng bị bắt.
Những người còn lại cần phải điều tra, xử lí thật tốt.
Chỉ là...!kẻ cầm đầu phản nghịch hẳn nên tru tộc." Chung Ly Sóc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt tĩnh lặng chờ mình của Huyên Cảnh Thần, do dự nói: "Nhưng mà đêm qua, Từ Nhân Thanh đại nhân có công hộ giá, suốt bao năm cũng cống hiến rất nhiều cho quốc gia.
Từ Nhân Lễ thì nhỏ tuổi, hẳn là không thể tham dự chuyện phản nghịch.
Tử Đồng có thể nới tay một chút mà xử nhẹ cho họ không?"
Chung Ly Sóc không ngốc, thứ tội là chuyện không thể nào, chỉ là Từ Nhân Lễ có ơn với nàng, bị liên lụy bởi tội nghiệt của trưởng bối trong nhà cũng không dễ dàng, thế nên nàng mới cầu tình.
Huyên Cảnh Thần gật đầu, dịu giọng nói: "Ta đã mệnh Giám Thiên Ty điều tra rõ.
Nếu bọn họ không liên quan đến chuyện này, tất sẽ xử nhẹ."
Nói đoạn, nàng lại nhìn sang thiếu niên với sắc mặt tái nhợt, một cảm giác không rõ ràng bất chợt nảy sinh, thế nên cũng nói một câu như thảng thốt: "Ta sai người hầu hạ rửa mặt, chuẩn bị bữa ăn, điện hạ chờ ở đây một lát."
Chung Ly Sóc thấy nàng phải đi, vội vươn tay giữ lấy góc áo, ngẩng đầu nhìn nàng, mắt ngập mong chờ hỏi: "Tối nay, Tử Đồng còn đến đây không?"
Nàng luyến tiếc, luyến tiếc phải tách ra lần nữa, cho dù chỉ là một chút cũng không nỡ.
Huyên Cảnh Thần chỉ cảm thấy lòng mềm như nước, rồi nói với ánh mắt nhu hòa: "Chốc nữa ta còn dùng bữa cùng điện hạ.
Ta xử lí chính sự với các đại thần xong sẽ về ngay.
Chỉ cần...!điện hạ không sợ bị người ta xì xào là được."
Chung Ly Sóc lắc đầu, nghĩ thầm cho dù có người nói ta là trai lơ ta cũng không thèm để ý.
Nàng vốn dĩ đã không phải một người quá quan tâm những lời đánh giá từ người khác, bản thân thấy làm sao vui vẻ thì cứ thế mà làm thôi.
Chung Ly Sóc mỉm cười, kéo kéo góc áo người trong lòng: "Vậy Tử Đồng đi đi, ta đói bụng."
Huyên Cảnh Thần nghe thế, bước ra bình phong rồi lại nhịn không được mà ngoái đầu lại nhìn Chung Ly Sóc thêm lần nữa.
Chung Ly Sóc tựa vào đầu giường, đăm đăm nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, chợt thấy người quay đầu bèn nở nụ cười đáp lại.
Huyên Cảnh Thần càng luyến tiếc phải rời khỏi người thương nửa bước, nhưng nàng lại không dẫn theo An Thị quan đến đây, đành phải dứt lòng, cam chịu xoay lưng bước ra ngoài bình phong.
Tầm mắt không còn thấy được bóng dáng Huyên Cảnh Thần, Chung Ly Sóc chỉ cảm thấy lòng trống trải, vô cùng mất mát.
Có điều chẳng mấy chốc nàng đã tự cổ vũ bản thân, thầm nghĩ giờ đã tương nhận rồi, lại còn thổ lộ tình cảm, Hoàng hậu cũng nói sẽ đại hôn, như vậy tháng ngày được gặp nhau thường xuyên cũng sắp đến.
Nghĩ thế, Chung Ly Sóc đã thấy trên vai không còn đau đớn, chỉ si ngốc cười ngây ngô.
Ánh nắng ngoài phòng rất rạng rỡ.
Sau Trưởng Công chúa, Tô Hợp cũng dẫn người đến thăm Chung Ly Sóc.
Cũng như các nàng, Tô Hợp vừa nấn ná ngoài cửa một lúc đã bị Trưởng Công chúa mời đến chính điện.
Một hàng mấy người ngồi trong điện, không ai mở miệng nói một câu.
Tô Hợp vừa vào, thấy tình cảnh ấy thì đầu óc cũng mịt mờ.
Nhưng hắn vẫn không quên mục đích của bản thân, thi lễ với mọi người xong liền hướng